41 Lục Ngưng Nhiên không nghĩ nhiều nữa, chuyện cũ đã qua thì hiện tại mới là quan trọng nhất. Nàng tiếp tục kiểm nghiệm, Quân Mặc Hàn nhìn ánh mắt của nàng như có thêm một ý nghĩa khác.
42 Tim Lục Ngưng Nhiên đập mạnh, nhìn khuôn mặt tuấn lãng của hắn, chiếc cổ trắng đã chảy ra máu tươi. Nàng giơ ngân trâm trong tay, hướng về phía đầu rắn.
43 Hoa ma ma, Hoàng thượng còn chưa tỉnh sao?” Lý Đức Phúc thấy Hoa ma ma đi tới liền lao đến hỏi. “Ừ, vẫn chưa tỉnh, Hoàng hậu nương nương cũng vậy. ” Hoa ma ma liễm mi, trong lòng cực kỳ lo lắng.
44 Bình Nhi trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú vào tử xà trước mắt cư nhiên chậm rãi nâng đầu rắn, thè lưỡi, phát ra thanh âm “Tê“. Bình Nhi sợ tới mức nhảy lê nhưng không cần nghĩ ngợi đứng chắn trước giường, “Không cho làm tổn thương Hoàng hậu nương nương!“, giận dữ hét lên.
45 Bên này Quân Mặc Hàn bị tử sĩ gắt gao dây dưa thì trong điện, Bình Nhi lay động hai vai, mặt mang vẻ hoảng sợ trừng lớn hai mắt. Mắt thấy thân ảnh màu lam chậm rãi tới gần nàng: Tóc dài theo gió tùy ý tung bay, khóe miệng gợi lên ý cười tàn sát, hai tròng mắt lạnh như băng, tay cầm ống sáo khẽ thổi lên, dung nhan nữ tử xinh đẹp giờ phút này dữ tợn không thôi.
46 Lam Phi suy sụp ngã bệt xuống đất, sắc mặt trắng toát, ánh mắt tan rã. Lục Ngưng Nhiên đi đến trước mặt nàng, Lam Phi chậm rãi ngước mắt, chống lại đôi mắt lãnh liệt của Lục Ngưng Nhiên, “Xong rồi, tất cả đều xong rồi.
47 “Ngươi kém hơn nàng, kém rất xa. ” Quân Mặc Hàn mặt không có chút tình cảm nào, mắt phượng nhìn vào ánh mắt bi thương của Lam Phi, nhàn nhạt mở miệng.
48 Lục Ngưng Nhiên một đêm không ngủ, còn Quân Mặc Hàn sau khi biết tin Nghi Phi mất tích, liền về Kiền Dương cung. Hôm sau lúc lâm triều, Quân Mặc Hàn uy nghiêm vô cùng ngồi trên long ỷ, nhìn triều thần phía dưới.
49 “Đúng vậy. ” Quân Mặc Hàn gật đầu ngợi khen, “Thám tử của ta truyền mật hàm rồi, nếu như không phải Hàn Ngọc Hoàng đế đột nhiên băng hà thì dựa theo kế hoạch Hiên Viên Hạo chỉ sợ mấy ngày nữa sẽ bắt đầu khai chiến.
50 “Hoàng thượng, nô tì mệt mỏi, xin cáo lui trước. ” Lục Ngưng Nhiên khôi phục thanh lãnh cùng cao ngạo ở dĩ vãng, lui về sau một bước, hơi phúc thân, cũng không quay đầu lại liền rời đi.
51 Bên này, Lục Ngưng Nhiên đang cõng thích khách nặng gấp đôi nàng, bước nhanh tới Mai viên. May mắn không ai phát hiện hành tung của họ, mồ hôi ướt đẫm, thở phì phò, đặt hắn trên giường, trên lưng đã thấm một mảng máu lớn.
52 Lục Ngưng Nhiên không hiểu gì lại đột nhiên bị Quân Mặc Hàn ôm vào lòng, mũi chạm vào ngực hắn hơi đau. Rõ ràng cảm nhận được cả người hắn tức giận, còn có lồng ngực phập phồng, hắn tức giận sao? Đây là lần đầu tiên Lục Ngưng Nhiên cảm nhận Quân Mặc Hàn tức giận, nàng nhìn dung nhan tuấn lãng của hắn, phượng mâu ôn hòa lúc trước bây giờ đang bắn ra hàn quang, nhìn thẳng vào Mạc Mộ Phong, nghiến răng nghiến lợi mở miệng, “Y chạm qua chỗ nào của ngươi?”“Chuyện này không liên quan đến Hoàng thượng.
53 Edit: Sunny ÚtBeta: Feiyang“Thừa dịp trẫm không muốn đại khai sát giới, ngươi nên biến mất, bằng không đừng trách trẫm tức khắc bóp nát cổ của ngươi!” Quân Mặc Hàn nắm chặt tay Lục Ngưng Nhiên, sát ý mười phần trừng mắt nhìn Mạc Mộ Phong.
54 Edit: Sunny ÚtBeta: Feiyang“Hiện tại ta không cần gì cả, chỉ muốn biết ngươi vẫn muốn đi sao?” Quân Mặc Hàn tiến lên, ánh mắt sáng ngời, dè dặt cẩn trọng hỏi.
55 Edit: Sunny ÚtBeta: Feiyang“Tin xấu trước đi. ” Đôi mắt của Lục Ngưng Nhiên sáng ngời, nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của Quân Mặc Hàn, âm thầm suy nghĩ, không biết hắn lại có chủ ý gì?“Mặc Trúc mất tích.
56 Edit: Sunny ÚtBeta: Feiyang“Là cái gì?” Mọi người đều hỏi. “Đầu của di thể Vương tiểu thư cư nhiên không cánh mà bay!” Lão hán đề cao thanh âm trả lời, làm cho người ta kinh ngạc.
57 Edit: Sunny ÚtBeta: FeiyangLục Ngưng Nhiên lập tức xoay người, nhìn thấy màu đỏ từ giữa không trung thổi qua, giây lát lại biến mất, theo quán tính rút chủy thủ ra, cẩn thận nghiêng người đi về phía trước.
58 Sắc trời dần sáng, Quân Mặc Hàn tìm kiếm một đêm nhưng không có kết quả. Lòng hắn càng thêm bất an, không thể ngồi chờ chết, hắn phải chạy nhanh về khách điếm, tìm hiểu kỹ hơn về Quỷ Trạch này.
59 “Nàng ấy tỉnh chưa?” Cung chủ là hồng y nữ tử hỏi. “Đã tỉnh, Hồng Phong đã bẩm báo cho ngài, cung chủ không thấy nàng ta sao?” Nữ tử thủ vệ nghi hoặc hỏi.
60 “Hay cho một hoàng hậu Vân Triêu quốc, không bao lâu nữa trẫm sẽ thống nhất thiên hạ, toàn bộ Vân Triêu quốc đều nằm trong tay trẫm, cũng bao gồm ngươi _ hoàng hậu Vân Triêu quốc.