Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Thiên Tài Tướng Sư Chương 869: Sao Không Nói Sớm (2)

Chương trước: Chương 869: Sao Không Nói Sớm (1)



-Ngươi thật là Diệp Thiên sao? Ngươi…Ngươi có phải đã xông tới hội bàn đào của Vương Mẫu nương nương đớp được đào tiên chân chính?

Cảm ứng được khí tức quen thuộc trên người Diệp Thiên, Bạch Viên trong miệng phát ra một tiếng khiển trách, té ngồi đương trường, vẻ mặt không thể tin nhìn lên Diệp Thiên.

Tu đạo là một trường gian khổ trùng điệp, cơ hồ không hề có con đường tắt nào, Bạch Viên chính là dựa vào hai trăm năm tu luyện mới đạt được tu vi như vậy, bất quá cũng chỉ là một tiên thiên trung kỳ, cho dù chủ nhân của hắn, tu đạo hơn 300 năm thời gian, lúc rời khỏi Thần Nông Cái bất quá cũng chỉ là một tiên thiên hậu kì mà thôi.

Mà Diệp Thiên ở tại hai năm trước, chẳng qua chỉ là một hậu thiên đỉnh phong đang chuẩn bị đột phá tiên thiên chi cảnh mà thôi, nhưng mới ngăn ngủi hai năm thời gian, hắn lại đạp nhập giả đan kỳ, so với Bạch Viên cao hơn hẳn hai cái cảnh giới là tiên thiên hậu kì và tiên thiên đại viên mãn, điều này làm cho lão Bạch trong lòng sinh ra một loại cảm giác không chân thật mãnh liệt.

-Hầu huynh, chuyện này để sau hãy nói.

Nhìn thấy Bạch Viên bộn dạng giật mình, Diệp Thiên khoát tay áo, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống nói:

-Hầu huynh, ta đem mao đầu giao cho ngươi, người không cần hỗ trợ ta.

Trong lúc nói chuyện, Diệp Thiên tay phải khẽ vẫy, mao đầu ở ngoài 20m bị một hấp lực mãnh mẽ hút lại trong lòng Diệp Thiên, thương thế mao đầu xem ra không nhẹ, sau khi nhìn thấy, Diệp Thiên thần sắc cũng là vô cùng kinh hãi, ngay cả lè lưỡi liếm bàn tay Diệp Thiên cũng làm không được.

Hơi cúi đầu, Diệp Thiên ánh mắt lộ ra một cỗ sát ý, lấy trong túi za bên người xuống một khỏa mộc thuộc tính linh thạch, đưa vào miệng mao đầu nói:

-Không cần nuốt xuống, hấp thu linh khí bên trong trị liệu thương thế!

-Ô ô..

Cảm nhận được sinh cơ khổng lồ đang truyền từ miệng vào cơ thể, mao đầu ánh mắt nhất thời sáng ngời, phát ra một trận thanh âm nức nở, dựa theo công pháp Bạch Viên truyền lại vận chuyển thực khí, dẫn dắt linh khí vào chữa trị thương thế trong cơ thể.

-Ngao ô!

Sauk hi đánh lui đạo nhân, tiểu Kim Mao Toan chứng kiến Diệp Thiên trong tay xuất hiện một khỏa linh thạch, nhanh như thiểm điện lẻn đến đầu vai Diệp Thiên, móng vuốt tay phải khẽ cọ cọ, trên mặt lộ ra thần sắc nịnh hót, ngây ngô vô cùng.

-Tiểu tử ngươi, linh thạch với người khác là để cứu mạng, ngươi lại dùng để ăn a!

Diệp Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, bất quá vừa rồi tiểu tử kia biểu hiện không tệ, sau khi suy nghĩ một chút, Diệp Thiên vẫn là lại xuất ra một khỏa kim thuộc tính linh thạch, ném cho Kim Mao Toan.

-Lại không ngờ là mộc thuộc tính linh thạch?

Ngay khi Diệp Thiên xuất ra mộc linh thạch, mấy chục thước bên ngoài truyền đến một tiếng thét kinh hãi, đạo nhân kia đã nhận ra khỏa linh thạch tản mát ra vô tận sinh cơ nọ, đúng là mộc thuộc tính linh thạch vốn đã hoàn toàn biến mất từ lâu!

Điều này làm cho ánh mắt đạo nhân nhất thời nóng lên, bởi vì mộc thuộc tính linh thạch ẩn chứa sinh cơ, lại có năng lực trị thương rất nhanh, đồng thời cũng bổ sung thực khí trong cơ thể, nếu sử dụng lúc độ kiếp, hoàn toàn vượt xa các loại pháp bảo, chỉ cần một khỏa mộc thuộc tính linh thạch, tối thiểu có thể đề cao hai thành độ kiếp thành công.

Chẳng qua mộc thuộc tính linh thạch, hình thành thập phần hà khắc, cho dù là nơi linh khí sung túc trong không gian kết giới cũng dường như hoàn toàn tuyệt tích, chỉ còn một chút lưu trữ tại một số đại môn phái, nhưng nhât quyết sẽ không mang ra sử dụng nữa.

-Ngươi thật sự cũng có chút kiến thức, không sai, đúng là mộc thuộc tính linh thạch!

Diệp Thiên mặc dù cúi đầu, nhưng thần thức lại hoàn toàn phát hiện được dao động trong lòng cùng ánh mắt tham lam của đạo nhân kia, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng, Diệp Thiên mở miệng nói:

-Con chồn tuyết này là ta nuôi dưỡng, không biết đã có chỗ nào đắc tội với liễu đạo hữu, khiến đạo hữu hạ thủ ngoan độc như vậy?

-Vị đạo hữu này, ngài chỉ sợ là đã hiểu lầm!

Đạo nhân kia nhãn thần xoay chuyển, lập tức hành lễ thật sâu với Diệp Thiên, thần thái cung kính nói:

-Ta gọi là Không Ngữ, vốn được vị đạo huynh là chủ nhân cũ của nơi này nhờ vả, tới đây thu thập một số dược liệu luyện đan.

Lại không nghĩ rằng đang lúc chuẩn bị lấy thuốc, bị tuyết khiêu( chuột tuyết) này bất ngờ tập kích, nhất thời phản ứng không kịp lưu thủ, lại không biết là thú cưng đạo hữu nuôi nấng, Hà mỗ lúc này hướng đạo hữu tạ lỗi, chỗ này của ta còn chút đan dược, thỉnh đạo hữu nhận lấy, xem như là Hà mỗ bồi tội!

Đạo nhân vừa nói, một bên vừa lấy ra một cái bình ngọc, ném về phía Diệp Thiên, thần thái thành khẩn cực kì.

Diệp Thiên tiếp nhận bình ngọc mở nút, đưa lên mũi ngửi, bên trong vị chua cay lại thoang thoảng một cỗ hương thơm, đích thật là linh dược chữa thương, lập tức trên mặt tươi cười, mở miệng nói:

-Chủ nhân động phủ này nguyên bản cũng là bằng hữu của ta, không biết đạo hữu có thể nêu tên hay không?

Đối với những lời nói của tên đạo nhân này, Diệp Thiên tuyệt đối chỉ coi như đống phân, nếu hắn thật sự được sự ủy thác của động phủ chủ nhân tới đây hái dược, há có thể đem thủ hộ giả của dược viên đả thương? Hơn nữa nhìn tư thế kia của hắn, nếu như mình đoán không nhầm, hắn còn muốn đánh chết Bạch Viên này ấy chứ.

-Đương nhiên ta cùng Tư Không đạo hữu giao tình mấy chục năm, trò truyện tâm giao, há lại không biết tên của hắn?

Hà Không Ngữ phá lên cười nói:

-Đây đều là một sự hiểu lầm thôi, nếu súc sinh này không cố chết ngăn cản, ta cũng sẽ không ra tay với bọn chúng!

Đạo nhân cười lớn, cổ tay khẽ xoay, một thanh tam tấc đoản kiếm hiện ra, tiện tay vứt cho Bạch Viên nói:

-Nhìn xem, có phải là tín vật của chủ nhân ngươi không? Hầu tử rốt cuộc vẫn là Hầu tử, uổng cho Tư Không huynh thường xuyên khen ngợi ngươi thông minh lanh lợi!

-Đúng, chủ nhân từng dùng qua đoản kiếm này… Đây là tín vật của chủ nhân!

Tùy tay tiếp nhận đoản kiếm được đạo nhân ném tới, hơi đánh giá một chút, Bạch Viên trogn miệng liền phát ra tiếng kinh hô, đôi tròng mắt phút chốc đã tràn đây lệ khí.

Hơn 50 năm trước, một đời Tư Không gia chủ tự biết đại nạn sắp lâm đầu, nên mới xuất ngoại cầu cơ duyên, cứ như vậy mà không có trở lại, lão Bạch Viên vốn cho là chủ nhân sớm mọc cánh thành tiên, hiện tại đột nhiên nhìn thấy chủ nhân tín vật, nhất thời trong lòng kích động không thôi.

Trong Tư Không gia tộc, mấy ngàn năm qua đều có truyền thống nuôi dưỡng Bạch Viên, hai người tuy rằng chủ tớ, nhưng tình cảm lại giống thân nhân, Bạch Viên được chủ nhân nuôi nấng từ nhỏ, sớm chiều ở chung 200 năm, cảm tình cỡ này không hề kém so với nhân loại.

-Lấy ra ta xem!

Diệp Thiên đưa tay một chảo, đem đoản kiếm kia cầm vào tay, mới vừa chạm tới, Diệp Thiên cũng cảm giác được chỗ đặc biệt của đoản kiếm này.

Đoản kiếm dài không quá ba tấc này, cùng bổn mạng phi kiếm của Diệp Thiên không kém bao nhiêu, nhưng nặng tới ngàn cân, trên chuôi kiếm có khắc “Tư Không” hai chữ triện, thân kiếm ngăm đen luôn có một luồng kim quang vận chuyển, tất cả đều dùng tinh kim chế thành, duỗi ngón bắn ra, một âm thanh thanh thúy vang lên, chấn triệt bát phương.

Nhìn thấy hành động của Diệp Thiên, Bạch Viên mở miệng nói:

-Diệp… Diệp Thiên, đây đúng là, đúng là di vật của chủ nhân!

Đoản kiếm này vốn là Tư Không gia tộc tộc trường đời thứ hai bổn mạng phi kiếm, đó là một vị Kim Đan kỳ cao thủ, nhưng thiên phú của vị tộc trưởng này cũng không phải là tốt lắm, sống hơn ngàn năm cũng không thể đột phá Nguyên Anh kỳ thiên kiếp.

Tự biết mạng mình không còn giữ được lâu nữa, trước khi thời điểm mọc cánh quy tiên tới, mới cường mãnh chặt đứt chuôi phi kiếm, lưu lại một đạo thần thức trên đó, rồi đem truyền lại cho hậu nhân.

Bất quá các đời tộc trường sau này luôn luôn tôn kính vị tổ tiên này, chính vì thế mà phi kiếm này trở thành truyền gia chi bảo, cũng không được phép luyện hóa, lão Bạch Viên đi theo một đời gia chủ này, tự nhiên biết đoản kiếm lai lịch.

-Ngươi… tại sao không nói sớm? Nếu ngươi sớm xuất ra đoản kiếm này, ta như thế nào lại ngăn cản ngươi hái thuốc chứ?

Lão Bạch Viên lau nước mắt, nhìn Hà Bất Ngữ nói:

-Chủ nhân ta hiện ở nơi nào? Ông ấy đã đột phá Kim Đan kỳ hay chưa? Vì sao không đến đây thăm ta?

Nói đến chỗ thương tâm, lão Bạch Viên nhất thời gào khóc rống lên, nó tuy rằng tu đạo mấy trăm năm, nhưng vẫn không mất đi tính khí thẳng thắn cương trực, nghĩ tới những ngày tháng sống cùng chủ nhân kia, Bạch Viên hận không thể lập tức rời khỏi nơi này đi tìm ông ta.

Loading...

Xem tiếp: Chương 870: Mục Đích Riêng Của Từng Người (thượng)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Quân Túy Trần Hương

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 17



Cảnh Xưa Người Cũ

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 17