Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Thiên Tài Tướng Sư Chương 132: Nghịch Thiên Cải Mệnh (trung)

Chương trước: Chương 131: Nghịch Thiên Cải Mệnh (thượng)



Thiên Tài Tướng sư

Tác giả: Đả Nhã

-- o --

Chương 132: Nghịch thiên cải mệnh (trung)

Nhóm dịch Hana

Nguồn: Mê Truyện

Cái gọi là nghịch thiên cải mệnh, thực sự không phải là phong kiến mê tín, là bắt nguồn từ xưa.

Thời Tam Quốc, Gia Cát Lượng cùng Tư Mã Ý lần thứ sáu ra Kỳ Sơn đánh Ngũ Trượng Nguyên, tự biết sức khỏe không tốt, không sống được lâu, đi ra ngoài lều xếp bốn mươi chín cái đèn sáng pháp trận, chuẩn bị hướng thiên mượn hai mươi năm.

Chính là do không biết rõ , Ngụy Duyên đi vào, bốn mươi chín cái đèn bị gió thổi tắt, Khổng Minh quăng kiếm mà thán viết: sinh tử có mệnh, không thể thay đổi được. Không lâu sau, Gia Cát Lượng liền bệnh chết.

Tuy rằng đây chỉ là truyền thuyết trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa” , thế nhân cũng nhiều truyền thuyết tương tự, nhưng cũng không mấy ai tin thực sự có pháp thuật thần kỳ như vậy.

Nhưng Diệp Thiên biết, khi hắn kế thừa MA Y này, thật sự có thuật pháp “thất đèn tục mệnh”.

Nhưng không giống như trong truyện, trong phương pháp “thất đèn tục mệnh” mà Diệp Thiên biết, đều do một người có thể khai thông âm dương, gợi lên thiên địa khí để thay đổi trận pháp, trong vòng bảy ngày bảy đêm không được xảy ra sai lầm.

Nhưng trong quá trình này, chỉ cần hơi có sai lầm, không chỉ có người làm phép sẽ phải chịu thiên địa nguyên khí phản lại, mà ngay cả người được làm phép, cũng mất hết sinh khí, không sống được bao lâu.

Trước mắt sư phụ được sâm giữ mệnh, tối đa cũng chỉ có thể chống đỡ dăm ba ngày, hơn nữa mắt không thể mở, miệng không thể nói, cho nên sai khi nhìn thấy sư phụ, Diệp Thiên đã quyết tâm bày bố trận pháp này nghịch thiên cải mệnh cho lão đạo sĩ.

Nếu như có thể thành, Lý Thiện Nguyên ít nhất có thể sống thêm một năm dương thọ, cho dù thất bại, đó cũng là mệnh của lão đạo sĩ, trong lòng Diệp Thiên cũng sẽ không hối hận.

- Tiểu Thiên, ba gọi điện thoại cho bác cả, ngày mai... ngày mai phải đi Bắc Kinh...

Ngay khi trong đầu Diệp Thiên nghĩ đến thuật pháp “thất đèn tục mệnh” thì Diệp Đông Bình đã điện thoại với chị cả xong, ánh mắt hồng hồng trở lại, so sánh với lão đạo sĩ không biết sinh tử ra sao, chuyện em gái cũng khiến cho ông thêm vướng bận.

- Tiểu Thiên, cả đi và về, ba ngày, ba ngày có thể trở về...

Diệp Đông Bình cũng biết để con trai ở nơi này không ổn, nhưng sau cuộc điện thoại, trong lòng nhớ đến người thân, rốt cuộc kiềm chế không nổi, hận không thể đến Bắc Kinh ngay bây giờ để gặp em gái của mình.

Nghe được cha nói vậy, Diệp Thiên khoát tay, nói:

- Ba, con biết ba không tin phong thuỷ tướng thuật, nhưng lần này con muốn cầu phúc cho sư phụ, trong vòng mười ngày, không thể bị người nào quấy rầy, ba ở Bắc Kinh thêm vài ngày đi...

- Tiểu Thiên, con ... con nói là thật sao?

Diệp Thiên và cha là cha con nhưng nói là bạn thân cũng không khác, hai người nói chuyện từ trước đến nay đều là nửa thật nửa đùa, trước mắt Diệp Thiên nghiêm túc như thế, trong trí nhớ của Diệp Đông Bình cũng là lần đầu tiên.

- Ba, không cần quan tâm con nói thật hay giả, sư phụ dạy con hơn 10 năm, cái tâm hiếu của người làm đệ tử cần phải vậy, ba có thể đồng ý với con trong vòng mười ngày này không để ý con được không?

Diệp Thiên nói lời này xuất phát từ tâm can, lão đạo sĩ coi hắn như cháu ruột thịt, cho dù lần này nghịch thiên cải mệnh thất bại, Diệp Thiên cũng muốn phá vỡ “ngũ tệ tam khuyết” của lão đạo sĩ, lo chuyện hậu sự cho ông.

Thấy con trai hết sức chân thành, Diệp Đông Bình cuối cùng gật gật đầu, nói:

- Được, Tiểu Thiên, ba bảo vợ của Nhị Lăng mỗi ngày đem cho con một con gà mái hầm canh …

- Không được, ba, vấn đề cơm nước con tự mình giải quyết, ba nói vợ anh Nhị Lăng mười ngày tới đừng lên núi...

Diệp Thiên vừa nghe cha nói vậy, nhất thời tức giận, Gia Cát Lượng lúc ấy cẩn thận mấy cũng có sai sót làm cho “tục mệnh” thất bại, nhưng đó là chuyện xưa, nếu bản thân thất bại như vậy, thật đúng là thẹn với Khổng Minh tiên sinh dùng tính mạng và máu tươi đổi lấy kinh nghiệm quý báu .

- Được, vậy con ở trên núi chú ý một chút...

Diệp Đông Bình biết con trai trên sống trên núi cũng quen rồi, nhìn thoáng qua phòng lão đạo sĩ, giảm thấp giọng xuống nói:

- Lão Lý nếu có... có chuyện gì, con hãy gọi điện thoại cho ba, ba sẽ đốt giấy để tang ông ấy!

- Đừng nói chuyện xui xẻo này được không ạ?

Diệp Thiên tức giận nhìn cha,

- Sư phó có chuyện, con là đệ tử sẽ lo liệu, cũng không tới phiên cha phải lo ...

- Nhóc con, ba xuống núi đây ...

Diệp Đông Bình bị con mắng, dở khóc dở cười, ông đi vội vàng, cũng không mang cái gì, nói đi là có thể đi.

- Ba, tới Bắc Kinh ba nói với con dâu ba một tiếng, trong khoảng thời gian này con không rảnh gọi điện thoại cho cô ấy ...

Lời nói của Diệp Thiên từ phía sau truyền đến, khiến bàn chân Diệp Đông Bình bước hụt, tiểu tử này da mặt càng ngày càng dày, tí tuổi đã biết nhớ vợ.

Đợi cho cha đi khỏi, Diệp Thiên cũng bận việc, hắn gọi điện thoại cho Phong Huống, bảo hắn đi các thôn thu thập đèn dầu dùng trong những năm bảy tám mươi, thứ này đốt bằng dầu hoả, thích hợp dùng bày trận.

Tới ngày thứ ba, Phong Huống thuê mấy người trong thôn, đem đến cho Diệp Thiên hơn 60 cái đèn dầu hoả cũ, còn có một thùng hai mươi ki-lô-gam dầu hoả, sau đó lại bị Diệp Thiên đuổi xuống núi.

Ba ngày nay Diệp Thiên cũng không nhàn rỗi, mỗi sáng sớm đều dùng cái ấm bình thường dùng uống trà vào trong rừng thu thập sương sớm, liên tiếp vài ngày, cuối cùng cũng gom được một hũ nước tràn ngập mùi thiên nhiên thơm ngát.

Vì sợ lúc bày trận bị người quấy rầy, Diệp Thiên lại chặt cây không ít trúc, ở hai bên đường đều là rừng trúc, bày một mê trận Cửu Cung Bát Quái, hơn nữa còn thay đổi một số thứ, người bình thường muốn lên núi nhất định phải phá vỡ trận pháp.

Nghĩ mấy ngày tới mình cần có thực phẩm, Diệp Thiên cũng chuẩn bị xong, hắn hái trên núi không ít hoàng tinh, còn cả hạt thông mà lão đạo sĩ để lại, những thứ này là thực phẩm có thể bổ sung nguyên khí.

Trọng yếu hơn cả là, những thứ này có thể ăn sống, gà mẹ nấu canh mặc dù tốt, nhưng lại không thể để được bảy ngày, trong bảy ngày vận hành trận pháp, Diệp Thiên không thể nhóm lửa nấu cơm.

Tuyết ngừng rơi vào ngày hôm sau, trăng sáng sao thưa, liên tiếp quan sát ánh sao hai ngày, rốt cục Diệp Thiên đã chuẩn bị xong làm phép bày trận .

Mà lúc này chỗ phòng ngủ của lão đạo sĩ cũng bị Diệp Thiên thay đổi, trừ cái giường ở giữa phòng ra, còn lại toàn bộ đồ đạc bị Diệp Thiên đem đến phòng khác.

Bình nước sương sớm, được Diệp Thiên đặt ở đầu giường lão đạo sĩ.

Thất đèn tục mệnh, có liên quan mật thiết với Bắc Đấu Thất Tinh trên bầu trời, đầu tiên phải dùng bảy chiếc đèn dầu bày ra trận pháp Bắc Đấu Thất Tinh, sau đó ở ngoại vi tiếp tục dựa theo phương vị đặc thù, đặt bảy bảy bốn mươi chín đèn dầu.

Là truyền nhân Ma Y chính thống, xem tinh tượng trong đêm là bài Diệp Thiên đã thuộc từ khi tám chín tuổi, căn bản không mất chút công sức nào, đã tìm được Bắc Đấu Thất Tinh.

Sau khi châm bảy đèn dầu, Diệp Thiên dựa theo vị trí Thất Tinh là: Thiên Khu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang …, đặt ngọn đèn ở bốn phía giường trúc của lão đạo sĩ.

Sau đó Diệp Thiên lại châm bốn mươi chín chiếc đèn dầu hoả trong phòng, cuối cùng cầm trong tay một cái đèn dầu, đứng ở trước giường sư phụ, mắt nhìn chằm chằm kim đồng hồ trên cổ tay.

Khi kim đồng hồ chỉ vào 23h, cũng chính là giờ Tý, Diệp Thiên đốt lên cái đèn dầu cuối cùng, đem đặt ở đầu giường lão đạo sĩ, đây là đèn quan trọng nhất trong bảy đèn gọi mệnh này.

Ngay khi Diệp Thiên vừa thắp xong đèn, một dòng khí đột nhiên từ nơi này phóng lên cao, tựa hồ ở chỗ đó, các Thiên Tinh quang đang cùng nhau hô ứng.

- Hắc Hắc, Tom, mau đến xem này, Tinh Tọa trên trời dường như sáng hơn…

Ở Mĩ, đứng trong một đài thiên văn quan sát, một nhân viên bỗng nhiên lên tiếng kinh hô, bởi vì hắn phát hiện bảy ngóiao trên bầu trời đồng thời lóe lên, xinh đẹp vô cùng.

Ở Miêu Cương, Vân Nam, một người màkhuôn mặt đã bị râu tóc che, nhìn không ra tuổi tác bao nhiêu, đột nhiên đứng dậy, đẩy cửa phía sau nhà gỗ, nhìn lên bầu trời.

Ở Hồng Kông, Đài Loan, Ấn Độ và Đông Nam Á mấy, cùng có người cảm thấy nguyên khí thiên địa rối loạn, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên trời, nhưng cũng không suy đoán ra chuyện gì đang xảy ra?

Qua thật lâu sau, những người này đều là không nhìn nữa, bọn hắn không tin tại niên đại mà thuật pháp suy thoái này, còn có người có thể che đậy Thiên Cơ, nghịch thiên cải mệnh, bởi vì chính bọn họ, cũng không cách nào làm được.

Cảm nhận được nguyên khí thiên địa trở nên rối loạn, hai ngón tay Diệp Thiên khép lại tạo thành kiếm quyết, đặt ở trước ngực, vẽ ra một quỹ đạo huyễn hoặc, trong miệng hô to một tiếng: “Tật”!

Theo tiếng hô của Diệp Thiên, nguyên khí vốn đang hỗn loan, đột nhiên dừng lại tụ xuống dưới, lưu động theo những đường quỹ đạo mà Diệp Thiên vẽ ra, dần dần phối hợp cùng trận pháp, không ngừng đem sinh khí may mắn dẫn vào tới người trận Lý Thiện Nguyên, tâm điểm của trận pháp.

Thấy hết thảy cũng rất thuận lợi, trên mặt Diệp Thiên lộ ra một tia vui vẻ, dưới chân giẫm lên Cửu Cung phương vị, từng bước lui ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi phạm vi trận pháp, hai chân Diệp Thiên mềm nhũn, ngã trên mặt đất, trong miệng “ục” một tiếng, phun ra bên ngoài một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ tuyết đọng còn chưa tan.

Phải biết rằng, mặc dù Diệp Thiên có năng lực khai thông âm dương nhị khí, nhưng trận pháp này hút lấy nguyên khí quá mức khổng lồ, hắn vừa rồi làm dẫn đường, đã khiến kinh mạch của mình bị thương tổn, nếu không phải hàng năm tu luyện dưỡng thuật, chỉ sợ trận pháp chưa xong, mạng nhỏ của Diệp Thiên đã khó giữ được .

Cảm thụ được hai dòng khí âm dương giữa núi rừng không ngừng được dẫn vào bên trong trận pháp, sau đó lại sinh ra sinh khí rót vào thân thể sư phụ, tuy rằng cả người cực kỳ mỏi mệt, cũng khó dấu được hưng phấn trong mắt Diệp Thiên.

Trận pháp đã thành, chỉ cần trong vòng bảy ngày không có gì bất ngờ xảy ra, Diệp Thiên tin tưởng mình có thể hoàn thành kỳ tích thiên cổ cổ nhân chưa thể hoàn thành này, chỉ một ngụm máu tươi có thể đổi lấy một năm dương thọ cho sư phụ, Diệp Thiên cảm giác vụ mua bán này thật sự là rất đáng giá.

Ba ngày trôi qua, hai mắt đã tràn ngập tia máu, Diệp Thiên có thể chứng kiến trên mặt sư phụ nổi lên những tia đỏ ửng, thân thể vốn sắp không chịu nổi, tựa hồ đã phát sinh thay đổi nào đó không thể lý giải.

Đổng Lam Phương

Loading...

Xem tiếp: Chương 133: Nghịch Thiên Cải Mệnh ( Hạ )

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Yêu Phải Đại Ca

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 21



Yêu Mình Tôi Được Không

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 43


Từ Bỏ Thế Giới Vàng

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 46


Tử Dương

Thể loại: Huyền Huyễn, Tiên Hiệp, Lịch Sử, Quân Sự

Số chương: 73