Thiên Sơn Mộ Tuyết Chương 18
Chương trước: Chương 17
Mạc Thiệu Khiêm đi rồi, tôi lại trở về cuộc sống yên bình trong trường. Lên lớp, tan lớp, ăn cơm, lấy nước, Mộ Chấn Phi dường như cũng lặn mất tăm mất hút, ngó đầu không thấy bóng dáng đâu. Duyệt Oánh lúc mới thấy chuyện này thì cực kì rầu rĩ, tôi lại hi hi ha ha: “Chẳng lẽ bắt người ta lấy nước cho tớ những một năm thật à, đùa thôi mà, hơn nữa anh ấy sắp tốt nghiệp rồi, bận là đúng thôi.”
Tôi cũng không nghe ngóng kĩ lắm, nhưng sinh viên năm thứ 4 rồi, ai mà chẳng bận thục mạng chứ, không xuất ngoại thì cũng học nghiên cứu cao lên, không học nghiên cứu sinh thì cũng đi tìm việc, huống hồ người như Mộ Chấn Phi là nhân vật đình đám, tiền độ rộng lớn như thế. Lạy giời lạy đất cho tin đồn giữa tôi và Mộ Chấn Phi triệt để thành chuyện đã qua đi, tôi chủ động thu nhỏ lại phạm vi sống của mình, cũng không thường xuyên đi ăn ké với mấy người Duyệt Oánh cùng Triệu Cao Hưng nữa, tránh trường hợp gặp phải Mộ Chấn Phi, những người tôi tránh gặp càng ngày càng nhiều, đến bản thân cũng không rõ rốt cuộc cần phải tránh bao nhiêu người, bởi không thể để lộ ra ngoài ánh sáng được nữa.
Người tôi muốn tránh cũng không tránh nổi lại là Lâm Tư Nhàn, không hiểu sao cô ấy lại nghe ngóng được số điện thoại của tôi, có lẽ lần trước ăn cơm tôi đã buột miệng nói với cô ấy. Lần trước tôi nói quá bị nhiều, cần nói lẫn không cần nói, tôi chẳng nhớ nổi mình đã nói gì, chỉ nhớ bản thân thao thao bất tuyệt không ngừng nghỉ, cơ hồ chỉ sợ một khi đã dừng lại, sẽ phát sinh chuyện đáng sợ.
Thựa ra chuyện đáng sợ nếu thực sự đến, muốn tránh cũng không kịp.
Tôi ở kí túc xá kì kèo nửa ngày, mới đi chải đầu thay quần áo, trơ mắt ra cũng không thể kì kèo thêm nữa, mới cầm túi xuống lầu, đi gặp Lâm Tư Nhàn.
Lâm Tư Nhàn hẹn tôi ở một quán cà phê phía cổng Tây, nói là quán cà phê, bởi vì chủ yếu là học sinh đến, đồ ngọt với thức uống giá cả không mắc lắm. Tôi gọi trà sữa chân trâu, Lâm Tư Nhàn chọn trà xanh, sau đó vô ý cắn đầu ống mút cốc trà sữa, tôi có thói xấu đấy là khi hồi hộp thường cắn đồ vật, ví dụ như cắn cốc, cắn ống mút, Mạc Thiệu Khiêm uốn nắn nhiều lần rồi, nhưng tôi không sửa được, cứ căng thẳng lên tôi lại phạm phải thói xấu này
Tôi lần đầu tiên đến quán này, quán không to nhưng âm nhạc rất dịu nhẹ. Chỗ này rất thích hợp để hẹn hò. Lâm Tư Nhàn trong điện thoại nói có chuyện muốn nói với tôi, nhưng tôi xưa nay không biết cô ấy và tôi có gì cần nói.
Hôm nay trời nắng đẹp, từ cửa sổ rọi vào, vừa hay chếch ngang chiếc cốc thủy tinh trước mặt cô ấy lóng lánh, bên trong phiêu phiêu nổi nổi là những lá trà tươi xanh biếc, từ từ khoan thai bung nở
Ánh mặt trời lúc chiều tà ôn hòa ánh lên khuôn mặt cô ấy, tôi cảm giác cô ấy ngủ không ngon, đến đôi mắt hạnh nhân của cô ấy đường như có chút hơi sưng. Tôi đang ngắm đến mất hồn, cô ấy đột nhiên cười cười, lấy trong túi ra bao thuốc lá, thành thục rút ra một điếu, hỏi tôi: “Cậu hút thuốc không?”
Tôi bị hành động này của cô ấy dọa cho giật nẩy, trong ấn tượng của tôi những năm cấp 3, cô ấy luôn là thục nữ, nổi danh nhất khóa, lại luôn quy củ, thế nào đi chăng nữa cũng không thể có thói hư này. Tôi theo bản năng lắc lắc đầu, cô ấy thành thao rút bật lửa quẹt một cái, nói với tôi: “Năm thứ nhất đã biết hút rồi, sau đấy cũng chẳng cai được.” Cô ấy dừng một lúc, mỉm cười, “Có rất nhiều việc xảy ra, xảy ra rồi cũng không cách nào cai được.” Tôi nhìn khói thuốc vờn quanh cô ấy, chỉ cảm giác vừa xa lạ, lại vừa xa cách, trong làn khói thuốc xanh trắng nhàn nhạt, lớp son phấn trên mặt không còn mịn màng trơn tru như trước nữa, lại khiến tôi nhớ đến thời trung học, cái thời chúng tôi vẫn còn ngồi trên lớp, mỗi ngày dồn tâm dồn sức ứng phó với thầy cô giáo, ứng phó với thi cử, từng rất nhiều rất nhiều thanh xuân bị tiêu hao đi——-thế mà hôm nay, thanh xuân đã nắm chắc trong lòng bàn tay, những tính toán càng nắm chắc lại càng nhanh mất đi.
Cuối cùng cô ấy cũng mở mồm nói, khẩu khí vẫn nhàn nhạt như cũ, lại hung hăng dập đầu thuốc trong gạt tàn: “Đồng Tuyết, cậu giúp tôi một việc được không?”
Tôi hỏi: “Việc gì à?”
Dưới ánh nắng mùa đông nhàn nhạt, bờ mi cô ấy rậm như cánh chuồn chuồn rối ren bên ao nước sau cơn mưa mùa hạ, đậu lại trong trời quang mây tạnh, rối ren đến mức không ai nhìn ra. Cô ấy nói: “Bà ngoại Tiêu Sơn tuần trước qua đời rồi.”
Tôi không nhịn được “À” một tiếng, người bà hiền từ ấy, lần trước Tiêu Sơn nói bà ngoại đang nằm viện, tôi vẫn kiên quyết không đi thăm, bởi bà đối với tôi rất tốt, nhưng tôi phân rõ đúng sai phải trái lại sợ bóng sợ gió sợ gặp phải Tiêu Sơn, tóm lại là không dám đi.
“Cậu biết bố mẹ anh ấy ở nước ngoài lâu rồi, bà ngoại đối với anh ấy là động lực rất lớn. Anh ấy chỉ xin phép nghỉ ba ngày, đáng lẽ phải sớm về trường đi học rồi, nhưng anh ấy vẫn chưa về, không ai biết anh ấy đang ở đâu. Điện thoại khóa máy, không quay về kí túc xá, cũng không quay về nhà, tôi tìm hết cách rồi, mọi người cũng tìm hết cách rồi.”
Tôi thì thào nói: “Tôi cũng không gặp anh ấy.”
“Tôi biết.” Đôi mắt đen sâu hoắm của cô ấy quấn vào tôi. “Chỉ là tôi không còn cách nào khác, những nơi có thể tìm tôi đều tìm qua rồi, nhưng vẫn không tìm được anh ấy. Tôi lo anh ấy bỏ học nhiều như thế không giấu nổi khoa, tôi không muốn vì việc này mà phiền phức đến tương lai anh ấy, nếu cậu gặp anh ấy, có thể an ủi anh ấy một chút cũng được.
Tôi có chút thất vọng nhìn Lâm Tư Nhàn, một người khí phách cao quý như cô ấy lại nói với tôi những lời này, nhất định đang thật sự tuyệt vọng. Cô ấy ko tìm được anh, còn tôi đi đâu để tìm được anh đây, từ lúc anh rời bỏ tôi, tôi cũng không cách nào tìm được anh ấy trở về
Buổi chiều không có tiết, tôi cùng Lâm Tư Nhàn lại đi tìm ở mấy chỗ, gọi điện cho mấy người bạn bên ngoài của Tiêu Sơn, Tiêu Sơn cũng không liên lạc gì với bọn họ. Bọn tôi thậm chí còn về trường cấp 3 cũ, cái nơi mà tôi cho rằng cả đời mình sẽ không bao giờ quay về nữa. Vừa vặn học sinh tan tầm, sân cỏ rộng lớn không ít người mặc kệ gió đông đang chơi bóng rổ. Nghe thấy tiếng đập bóng “bang bang” quen thuôc ấy, tôi và Lâm Tư Nhàn đứng ở lề sân cỏ, thất vọng ngóng tìm trong đám đông thiếu niên oai hùng rạng rỡ ấy.
Không thu hoạch được gì, lúc ra khỏi trường trung học thì trời đã sẩm tối. Tôi vừa mệt vừa đói, mà Lâm Tư Nhàn vẫn cực kì bình tĩnh, cơ hồ như quen với dạng thất vọng như thế này: “Về trước đi vậy, tôi nghĩ xem anh ấy còn có thể đi đâu nữa. Nếu nghĩ ra, tôi gọi điện cho cậu.”
Tôi một mình đáp xe điện về trường học, vừa xuống xe, bỗng nhiên phát hiện trời đổ tuyết, gió lạnh cuốn lấy từng bông tuyết nhỏ, quét qua mặt như quệt một lưỡi dao. Bụi tuyết lóng lánh dưới ánh đèn đường màu cam, hồ như một mảng bụi cánh hoa hỗn loạn
Nhớ đến ngày chia tay Tiêu Sơn, cũng một buổi chiều tối lạnh lẽo như thế này, trời âm u như sắp đổ tuyết.
Tôi vẫn nhớ ngày hôm đó trời chập tối rồi, anh ấy mặc đồng phục trường, từ xa xa có thể nhìn thấy bóng đổ dài trước bồn hoa. Nhà cậu mợ trong một ngõ nhỏ đã cũ, bồn hoa chỉ trồng cây trường xuân, hoàng hôn nhuốm dần, mơ hồ bên hàng rào xanh xám thấp bé, mà anh ấy đứng ở trước hàng rào ấy, cúi đầu, tay nhét trong túi. Vì đến rất vội, đến găng tay cũng quên đeo, mười đầu ngón tay trong túi áo mà vẫn lạnh cóng. Tôi không biết anh ấy nói gì, từ mấy ngày trước đã bắt đầu, 2 người chúng tôi đã rơi vào khoảng cách xa lạ này, tôi không nói gì với anh ấy, anh ấy cũng lúc gần lúc xa đối với tôi. Linh tinh phiền phức, mọi thứ đều khiến tôi cảm thấy buồn bã. Thứ cảm giác buồn bã không thể dốc hết ra, phức tạp càng thêm hỗn tạp len lói trong lòng. Tôi nhớ mẹ, nghĩ nếu như mình có nhà, mình sẽ tốt hơn thế này rất nhiều. Nhưng tôi lại ở thế hạ phong, bởi vì tôi không có nhà, tôi chỉ có anh ấy, anh ấy hiểu rất rõ. Tôi và anh ấy đứng một lúc dưới bóng hoàng hôn, tôi rất sợ cậu sắp trở về rồi, nếu cậu hoặc mợ thấy tôi đứng cùng một bạn nam ở dưới này, thì tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột sạch được. Nên tôi nói: “Em phải lên rồi.”
“Vẫn còn giận anh vì anh đồng ý giúp Lâm Tư Nhàn làm báo trường sao?”
Anh ấy vừa mở miệng, ngữ khí đã khiến tim tôi nhất thời lạnh đi một nửa, anh ấy vốn không hiểu—– tôi đột nhiên quay ngược lại ———–rất lâu về trước từng làm qua một bài luyện tập ngữ văn, đề là gì thì quên rồi, nhưng có liên quan đến một trích đoạn trong “Hồng Lâu Mộng”, trước mặt có 4 đáp án, chỉ có duy nhất 1 đáp án đúng: “Đoạn văn nói Bảo Ngọc và Đại Ngọc tính cách không hợp, căn bản đó tạo thành bi kịch trong tình yêu của Đại Ngọc.”
Lúc đó đáp án đấy tôi loại trừ đầu tiên, lại còn cảm thấy cái đáp án vớ vẩn thế, rõ là buồn cười. Bảo Ngọc Đại Ngọc sao tính cách không hợp được? Họ ý hợp tâm đầu đến thế, bi kịch trong chuyện tình của họ là do tội ác của chế độ phong kiến dẫn đến chứ————-ai mà ngờ đáp án chính xác lại là tính cách không hợp, khiến tôi vừa kinh ngạc vừa phật ý.
Nhưng duy nhất khiến Lâm muội muội(23) thổ huyết mà chết, chỉ có Bảo Ngọc
Anh ta hiểu muội ấy, mà cũng chẳng hiểu gì về muội ấy.
Tôi miễn cưỡng giả vẻ bình tĩnh: “Anh và Lâm Tư Nhàn làm báo trường liên qua gì đến em, sao em phải tức giận?
“Em thế này còn không phải tức giận à?” Anh ngược lại quái gở bức người, “Tại sao em đối với anh đến cái niềm tin cơ bản cũng không có?”
Tôi xa xa nhìn anh ấy, giữa đôi lông mày hơi nhăn lại, hiển nhiên là giận tôi vô cớ kiếm chuyện, trong trái tim anh ấy, tôi là vô lý vô cớ gây sự. Anh ấy biết rõ tôi kiêng dè mối quan hệ giữa anh ấy và Lâm Tư Nhàn, bởi vì tôi sợ, tôi sợ———–rất nhiều người nói họ là kim đồng ngọc nữ một đôi, mà tôi là cô bé Lọ Lem vô ý bám lấy Hoàng tử, ngày ngày lo âu Hoàng tử sẽ nhìn trúng cô công chúa chân chính kia. Tôi đột nhiên có chút nản lòng: “Kệ anh làm báo với ai, giao du với ai, chẳng liên quan gì đến em cả.”
Anh ấy cơ hồ nghe câu nói của tôi, nghẹn thở một lúc, qua mất mấy giây rồi mới cười lạnh lùng: “Anh biết em đang nghĩ gì.”
Cái kiểu quái gở thế này của anh ấy, tôi chịu không nổi, tôi cũng bị anh ấy làm nghẹn họng đến nói bừa, tôi nói: “Em đang nghĩ gì cũng chẳng liên quan gì đến anh.”
Rồi anh ấy thờ ơ như không, nói: “Đã thế này không bằng chia tay đi.”
Tim tôi hồ như bị kim chích nhảy dựng lên, phảng phất như không nghe rõ anh đã nói câu gì, trước đây chúng tôi cũng từng trải qua vài lần hục hặc rồi, nhưng là tôi chưa từng nghĩ đến——- tôi chưa từng nghĩ đến anh sẽ nói những câu thế này, tôi nhấp môi cắn chặt lấy răng, phòng chúng phát ra tiếng kêu lập cập, trên mặt cũng điềm nhiên như không. Tôi một dạo cho rằng có anh ấy là có cả thế giới, nhưng bây giờ cả thế giới vất bỏ tôi đi rồi. Tự tôn lẫn bản năng trong một phút chốc đều dấy lên, tôi nghe thấy tiếng mình rõ ràng mà gay gắt: “Vậy thì chia tay đi thôi.”
Anh ấy quay người đi rồi, từng bước dài không hề lưu luyến, tôi nhìn bóng lưng anh khuất dần khuất dần, lạnh đến toàn thân phát run.
Rất nhiều lần tôi từng mơ, mơ thấy cảnh hoàng hôn ngày đó, mơ thấy anh ấy quay người, tôi trong mơ khóc nấc từng đợt, nhưng lại không đủ dũng khí đuổi theo kéo anh ấy lại, nói với anh ấy đừng chia tay nữa.
Rất lâu sau này tôi mới hiểu, trên đời này thế nào cũng có một người, mặc dù những ngày anh ấy thuộc về bạn hoàn toàn ngắn ngủi, nhưng nếu bạn muốn quên được anh ấy, bạn cần đến cả một đời.
Xem tiếp: Chương 19