21 Trong phòng nghị sự Lục Phiến Môn.
Vô Tình chậm rãi phe phẩy chiết phiến, Lãnh Huyết khoanh tay đứng lặng bất động, Thiết Thủ nắm tay không ngừng gõ gõ trên bàn.
22 “Hồng Lệ, Hồng Lệ!” Thích Thiếu Thương vọt tới phòng Tức Hồng Lệ. Tiểu Yêu buồn bực đứng trước cửa, Tức Hồng Lệ nhất quyết không cho hắn vào a! Thấy Thích Thiếu Thương chạy tới, Tiểu Yêu liền ngăn hắn lại, “Thích Thiếu Thương, Hồng Lệ hiện tại không muốn gặp bất cứ ai!”
“Nàng chắc chắn muốn gặp ta!” Đẩy Tiểu Yêu ra, Thích Thiếu Thương gõ cửa phòng.
23 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rèm xe ngựa vừa vén lên, Cố Tích Triều lên xe.
24 Trong đại lao Lục Phiến Môn, gió âm u xuyên thấu qua quần áo, cái lạnh lẽo thấm vào vai, cổ tay, đầu gối, mắt cá chân, thấm vào từng khe hở trên thân thể.
25
Thiết Thủ do dự, tiến thoái lưỡng nan, hắn hối hận đêm nay đã cho Thích Thiếu Thương đi cùng.
Hai người đang giằng co, bỗng nhiên Cố Tích Triều trong phòng cao giọng nói: “Thiết tổng bộ, Đại đương gia, mời vào trong!” Hai người sửng sốt, buông tay, Thiết Thủ đẩy cửa đi vào, Thích Thiếu Thương đi theo phía sau.
26
Thích Thiếu Thương thấy được vẻ bất đắc dĩ của y, lòng chua xót, nhưng một cảm giác khác còn lớn hơn chính là —— hối hận!
“Cố công tử, chúc mừng các ngươi huynh muội đoàn viên, thật đáng mừng, nếu không phải thân mẫu ngươi đã đi về cõi tiên, lúc này mẫu tử huynh muội gặp lại e sẽ càng chấn động lòng người!” Liễu Khinh Lam tựa hồ đã quên hành động đê tiện của mình rồi, thích thú ngồi bên người Cố Tích Triều.
27
Tĩnh lặng, tĩnh lặng của cái chết, tĩnh lặng xuyên thấu nhân tâm.
Thời khắc Vô Tình, Lãnh Huyết và các bộ khoái đẩy cửa xông tới, đã bị cái tĩnh lặng này đóng băng chết lặng.
28
Vĩ Thanh (nguyên tác, SE)
Hai tháng sau, Tức Hồng Lệ về tới Hủy Nặc Thành. Rời nơi này đã lâu, bọn tỷ muội của nàng cũng sớm đã lưu lạc. Lớp bụi dày phủ lên cánh cửa được khắc tinh tế!
Mở cửa Đông Các, ngồi trên giường Tây Các, căn phòng nàng từng ở vẫn sạch sẽ như trước, chỉ có mạng nhện trên rèm vải như dấu ấn của những năm tháng đợi chờ.