21 Cố Bách nằm ngửa trên giường, đầu hơi nghiêng sang một bên, dưới ánh đèn ấm áp, đường cong trên khuôn mặt càng trở nên nhu hòa, trông vô cùng đẹp trai, lúc này anh đang từ từ nhắm mắt lại, không biết đã ngủ hay chưa.
22 Sau khi ăn cơm xong, Cố Bách thu dọn một chút rồi cầm chìa khóa ra cửa đứng chờ, im lặng nhìn một người một mèo bên kia, hận không thể ném con mèo kia đi, chờ đến khi Tiểu Nhạc cũng thân thiết với anh như vậy, anh sẽ đi lượm nó về.
23 Ẻo Lả hai tay chống hông răn dạy Mặt Trẻ Con, Mặt Trẻ Con cúi đầu không nói gì, bả vai run run, hiển nhiên là đang khóc. Kì Nhạc nhìn bọn họ, rồi quay sang nhìn Diệp Thủy Xuyên, nhỏ giọng hỏi: “Anh hai, có phải lúc trước em cũng như vậy không?”
Diệp Thủy Xuyên chất thùng lên xe: “Gần đây nó mới như vậy, còn em thì liên tục bốn năm.
24 Quán bar vẫn chưa mở cửa buôn bán, đột nhiên xuất hiện người lạ rất dễ gây chú ý, Diệp Thủy Xuyên ngẩng đầu lên nhìn, sau đó chạy qua tách hai người ra, lạnh lùng nhìn người nào đó: “Mấy ngày nay vất vả lắm Tiểu Viễn mới trở lại bình thường, mày còn tới đây làm gì?!”
Kì Nhạc: “.
25 Nhóm người Kì Nhạc trở về nhà trọ chuẩn bị nghỉ ngơi, Dịch Hàng chồm hết nửa người vào tủ quần áo của Kì Nhạc: “Mẹ nó, cậu giàu nhỉ, nhìn nhãn hiệu của đống quần áo này kìa, một cái cũng đủ cho tôi mua cả xe khoai tây chiên.
26 Cố Bách nắm chặt hai món đồ trong tay, thấy Tiểu Nhạc ngồi trên giường ngơ ngác nhìn mình, anh cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, chỉ muốn nhào qua ngay lập tức, nhưng may là vẫn còn chút lí trí, vì thế chỉ đứng im lặng tại chỗ.
27 Kì Nhạc đánh bài rất lành nghề, cậu móc bóp ra lục tới lục lui, thấy tiền mặt không nhiều lắm, để phòng ngừa trường hợp xui xẻo thiếu nợ người ta, cậu dặn dò mấy câu: “Không cho ghi nợ, thua hết tiền mặt thì cởi quần áo, cởi hết thì đi ra, những người còn lại tiếp tục chơi.
28 Cố Bách định hẹn ngày mai, nghe cậu nói thế thì rất vui vẻ, anh lập tức cầm tô thức ăn cho mèo lên, mèo cụp tai đang ăn ngon lành thì bị đoạt mất thức ăn, nó duỗi móng vuốt ra khều khều hai cái, nhưng làm thế nào cũng không với tới được, nó tức giận chui vào trong ổ, kêu inh ỏi: “Meo meo meo meo –!”
“.
29 Biểu tình của Ninh Tiêu vẫn lạnh lùng như cũ, giống như không có ai xứng để hắn để mắt tới, Trầm Thư lười biếng đá em trai của mình: “Đi đi, nhớ kĩ lời anh dặn, phải có khí thế.
30 Bánh ngọt trên mặt chậm rãi rơi xuống đất, sau đó không biết ai đã chụp lấy nó, Kì Nhạc chỉ cảm thấy tầm mắt bị ngăn trở một cách nghiêm trọng, mùi bánh ngọt nồng nặc khiến người ta phát ngấy xông vào khoang mũi.
31 Thấy Cố Bách đến đây, phản ứng đầu tiên của Kì Nhạc chính là muốn tiêu diệt tên bác sĩ nhiệt huyết này, không biết tại sao hắn ta lại cố chấp với việc hoán đổi linh hồn như thế, hơn nữa dựa theo quan sát của cậu, hình như hắn cũng thuộc loại ngu ngốc, lỡ hắn nổi điên nói linh tinh gì đó về việc “đổi cơ thể” là xong đời.
32 Được Cố Bách cho vào ở chung, Kì Nhạc vô cùng sung sướng, tuy không muốn chờ thêm một phút nào nữa, nhưng cậu cảm thấy không nên biểu hiện quá lộ liễu, vì thế trước tiên thu dọn đồ đạc cho con mèo, giả vờ hỏi: “Tôi còn chưa thu dọn đồ đạc, bây giờ đã hơn chín giờ rồi, hay là.
33 Kì Nhạc trả lại di động cho Lục Viêm Bân, kinh ngạc hỏi: “Nếu anh không thể chịu được bộ dáng này của anh ta, cảm thấy không khống chế nổi, vậy anh còn chụp lại làm gì? Không phải để trưng cho đẹp đâu nhỉ?”
“Không phải, tôi chụp cho bạn bè xem thử, nhờ bọn họ giúp tôi phân tích một chút.
34 Cố Bách không muốn Lục Viêm Bân tìm tới cửa ngay lúc này, bởi vì làm thế rất dễ khiến hai người kia nghi ngờ là do anh mật báo, thế thì hình tượng của anh trong lòng Tiểu Nhạc sẽ sụp đổ, nhất định không thể để điều này xảy ra, vì thế anh nhắn tin cho Lục Viêm Bân, nói rằng mới nhận được tin tức, có thể tối nay Dịch Hàng sẽ xuất hiện ở quán bar, muốn bắt người về khai trai thì hãy chuẩn bị sẵn sàng.
35 Cố Bách tựa vào đầu giường, kiên nhẫn giải thích cho người nào đó rằng song long nhập động không gây chết người, hơn nữa còn có vài tiểu 0 thích như vậy, Kì Nhạc ngơ ngác nhìn anh, vẻ mặt ngây thơ vô số tội: “.
36 Kì Nhạc bị người nào đó ôm vào lòng, sợ đến mức không nói nên lời, cậu lén mở mắt ra, nhìn bóng dáng mơ hồ trong bóng đêm, mấy phút sau rốt cuộc xác định được người nọ chuẩn bị ngủ ở đây đêm nay.
37 Vừa vào cửa, đám 0 kia lập tức chạy tới vây quanh Ninh Tiêu, còn thuận tiện liếc nhìn Kì Nhạc ngồi bên cạnh, vẻ mặt của bọn họ rất phong phú, nhưng không ai dám nói gì, chỉ cười nói chuyện với Ninh Tiêu, hỏi tại sao Ninh Tiêu lại gửi tin nhắn rủ bọn họ đến quán bar, bọn họ cứ tưởng Ninh Tiêu buồn chán muốn tìm người chơi cùng, nhưng bây giờ xem ra không phải rồi.
38 Ánh nắng buổi sáng xuyên qua rèm cửa sổ, rọi vào trong phòng ngủ, Kì Nhạc yên lặng ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn cửa phòng, vẻ mặt đờ đẫn, thật sự không muốn mở cửa đi ra ngoài.
39 Lục Viêm Bân nhìn vị ngốc nghếch nhà mình, im lặng một lát rồi tiến lên nắm cằm Dịch Hàng nhìn trái nhìn phải: “Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
Dịch Hàng sờ tay hắn, ngơ ngác hỏi: “Tôi rất khỏe, mắc mớ gì lại không thoải mái?”
Lục Viêm Bân bình tĩnh nhắc nhở: “Em bị quỷ nhập vào người.
40 Cố Bách chỉnh sửa lại áo ngủ nhăn nhúm của mình, tựa vào đầu giường nhìn cửa phòng ngủ, mặc dù biết người nọ sẽ nhanh chóng trở lại, anh vẫn không kiềm chế được cảm giác kích động trong lòng, cảm giác này mãnh liệt đến mức khiến cho người ta muốn làm cái gì đó, mặc dù anh không biết mục đích tối nay của Tiểu Nhạc là gì, nhưng anh có thể to gan suy đoán, cậu không cảnh cáo bằng cách hừ một tiếng như tối qua mà trực tiếp mở mắt ra, có phải điều này chứng minh rằng cậu đã chuẩn bị đón nhận tình cảm của anh không?
Nhiều năm chờ đợi, đột phá lằn ranh sống chết, mất đi rồi lại tìm được, cuối cùng ngày này đã đến, Cố Bách nhếch miệng cười, chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như hôm nay.