101
" Mục tiêu kế tiếp, Nam đảo. " Ảm đạm vuốt cằm của mình mỉm cười, ánh mắt lại bỗng nhiên rơi xuống một tảng đá bên cạnh cầu treo
"Di?" Ảm Đạm nghi hoặc mở to đôi mắt, phía trên dường như có chữ viết?
"Làm sao vậy?" Tất cả mọi người khó hiểu nhìn Ảm Đạm.
102 Xuống thuyền, Ảm Đạm tựa như đã lấy lại được cuộc sống, há hốc miệng hít lấy hít để không khí trong lành của đất liền, rồi lại thở ra một hơi thật dài.
103
Cô gái áo đen ngây ngốc nhìn khuôn mặt mỉm cười tuyệt mĩ của Hiên Viên Cô vân
“ Ngươi, lưu lại, những người khác có thể biến!” Hắc y nữ tử đứng lại chỉ vào Hiên Viên Cô Vân vênh váo tự đắc nói.
104
Con thuyền to như vậy tới gần cảng, lập tức làm người dân trên đảo chú ý, cùng nhau nhìn về phía thuyền này.
“ Đi, dẫn đường, cho bọn họ tin tưởng rằng ngươi là công chúa”
Ảm Đạm hiển nhiên hiểu chuyện lợi dụng tài nguyên hợp lý, cho dù công chúa mọi cách không muốn, nhưng nhìn đến Ảm Đạm mặt trầm như nước, chỉ có thể ngoan ngoãn biểu thị thân phận.
105 Dây vải đánh dấu bị người ta động đậy rồi? Chắc chắn không phải do bọn họ làm, vậy là ai làm? Trong mê cung này trừ tám người bọn họ ra còn có ai khác? Hơn nữa rõ ràng là cố ý làm bọn họ lẫn lộn đường đi, không cho mọi người thuận lợi rời khỏi mê cung.
106 Cậu bé gấu mèo vội vã đỡ Nhược Khả Phi, cũng đã rất cố hết sức, dù sao chỉ là đứa nhỏ mới có sáu bảy tuổi, lại chọn một nữ nhân mười sáu tuổi làm con dâu, chỉ sợ có nam tử kỳ quái trước mắt này có thể nghĩ ra được.
107 Nhược Khả Phi cười khổ, Hiên Viên Cô vân đảo cặp mắt trắng dã hừ một tiếng không thèm nhắc lại. Ảm Đạm vui sướng nhìn người gặp họa Hiên Viên Cô vân mặt dần trở nên cứng ngắc.
108 Lúc mọi người tiến vào điện, phương trượng trong bộ áo cà sa đã đứng đợi được một lúc rồi, nghe tiếng bước chân của cả đoàn, phương trượng quay đầu lại.
109
"Ảm đạm! Sao lại thế này? Vì sao Phi nhi ăn kim tinh túy vào sẽ bị như vậy?" Hiên Viên Cô Vân cấp bách nhìn vẻ mặt suy tư của Ảm Đạm. Gấp gáp hỏi.
"Đừng lo lắng, không có việc gì.
110 “Hừ!” Cát Kinh Phong hừ lạnh một tiếng, cũng rút kiếm ra, xung quanh người của Lượng Kiếm sơn trang cũng đều rút kiếm, trừng mắt đối với đoàn người Hiên Viên Cô Vân.
111
Năm ngày sau.
Nước Thanh thánh trong một phủ đệ nguy nga,ở tại một gian phòng lớn. Không khí trong phòng khẩn trương mà nặng nề, mọi người ai cũng bận rộn,không ai dám chậm trể lo sắc thuốc.
112 Ngay lúc Nhan Thanh Thập Cửu đang chuẩn bị thuốc hoa hồng thì phia sau đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh lùng của Ảm Đạm: “Không cần nóng nảy”. Thập cửu, có loại thuốc muốn ngươi tìm trước xem.
113
Bản thân mình muốn hiện tại thay đổi tất cả
Bởi vì nụ cười của nàng bây giờ không phải chân thật!
Mưa rơi tí tách, gió lạnh nhẹ thổi qua.
114 Ảm Đạm lộ ra một nụ cười châm chọc, thì ra ngay khi ở trong mộng trong tiềm thức, nàng vẫn có thể cảm giác mình không phải là Cô Vân, nói cách khác bây giờ nàng chỉ có ở trong giấc mộng mới là tĩnh táo, thật đúng là buồn cười.
115 Người vốn là vẫn đang gục mặt thấp xuống dường như cảm nhận được tầm mắt Nhược Khả Phi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nhược Khả Phi khách khí hỏi. Vừa mới nói xong, trong mắt Ảm Đạm liền hiện lên lạnh như băng, nhưng không lên tiếng.
116 Hiên Viên Cô Vân cùng Nhược Khả Phi nhìn vẻ mặt tiều tụy của Vô Hồn, nhẹ giọng nói tiếng bảo trọng. Mà Vô Hồn trừ bỏ tiều tụy, trong mắt càng tràn đầy vẻ kiên nghị.
117
Ta nghĩ, thế giới này tất cả đều là dối trá. Năm ấy ta năm tuổi, cha cùng nương đi, đi đâu?
Tất cả thân thích đều bận rộn trong phòng tiến tiến xuất xuất khuân đồ, ta ôm đệ đệ chỉ có hai tuổi, ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn tất cả.
118
Ta mang danh là sát thủ. Là Nguyệt các bài danh tối mạt sát thủ ( tên tuổi thấp kém).
Nguyệt các là tổ chức thứ sát thủ đứng thứ hai thiên hạ.
119
Có đôi khi, ta nghĩ, trên thế giới này tất cả mọi sự đều đã được định sẵn.
Cha cùng nương lúc ta còn rất nhỏ đã không thấy tăm hơi, ta chưa từng hỏi qua lão ca, ta biết, hỏi cũng không có câu trả lời.
120
Tám năm sau, sẽ thế nào đây?
Vạn tướng cốc ngồi chỗ cao nhất trên cây, Trình Thiên Miểu ngồi bên cạnh, nhìn ra phía xa. Tất cả vẫn như cũ không có gì đặc biệt.
Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Ngôn Tình
Số chương: 50