21 La huấn luyện viên kịch liệt thở dốc, tựa như người chết chìm mới vừa được vớt lên bờ, hồi lâu trên mặt mới bình phục chút ít, hỏi tới:” vậy cha mẹ đâu?”
Đối với vấn đề này, La Thông ung dung cười một tiếng: "Dĩ nhiên cũng bị ta giết.
22 Mất đi đồng bạn, dưới sự tức giân khí tức gấu cái tăng vọt nhanh chóng đột phá bình cảnh hậu kỳ. Một cái bình cảnh khiến cho vô số yêu thú dập chân tại chỗ tuyệt không phải khó bình thường.
23 Hai thân ảnh một trước một sau truy đuổi nhau giữa rừng Tuyết Tùng rậm rạp, kình phong quét sạch lá rừng cùng bụi đất bên lên không trung, không ít tiểu động vật bị kinh sợ, liều mạng hướng nơi xa chạy trốn.
24 Lúc này trước mặt Sở Thiên, thân thể khổng lồ của Băng Tức Hùng dường như lùn đi một chút, khí thế phách lỗi biến mất vô tung vô ảnh.
Đối thủ đột nhiên trở nên cực kỳ đáng sợ, phảng phất như ác ma trong địa ngục, Băng Tức Hùng liền muốn bỏ trốn mất dạng, uy áp kinh khủng từ người trước mặt đem lại cho nó sư áp chế về huyết mạch, phảng phất đối mặt yêu thú Hoàng giả, huyết dịch toàn thân dường như di chuyển chậm lại, toàn thân xụi lơ bất lực, hai chân không ngừng run rẩy, ngay cả di chuyển đều không làm được.
25 Lần này tham gia lịch luyện đám đệ tử Sở gia phân tán khắp nơi trong Tuyết Tùng Lâm, khí thế ngập trời chém giết cùng đủ loại yêu thú, nhờ chiến đấu, bàn tay cầm kiếm đã bắt đầu chai sạn, từng thiếu niên non nớt đã dần trở lên thành thục.
26 La huấn luyện viên hướng gia tộc bẩm báo sự kiện tập kích, khiến cao tầng cực kỳ tức giận, lập tức tổ chức hội nghị thảo luận việc này, mấy vị trưởng lão đương trường nổi bão, một ít người vừa tấn cấp cao tầng vốn quen thuộc với thái độ hòa ái dễ gần của tam trưởng lão lại ngạc nhiên vì khi nghe tin hắn nổi trận đùng đùng đòi chém đòi giết, không khỏi cảm thán lão gia hỏa nổi giận làm thật đáng sợ, không hẹn mà cùng đưa hắn liệt vào loại nhân vật tuyệt đối không thể trêu chọc.
27 "Lão cha. " Sở Thiên hơi có chút nghi hoặc, trong ấn tượng của hắn, Sở Vân vô luận gặp nhiều đau khổ đều có thể tươi cười gặp người, nhất là sẽ không trước mặt mình biểu lộ quá nhiều tình cảm.
28 Nghe vậy Sở Vân yên lặng hồi lâu, giả bộ thoải mái mà nói: "chúng ta cũng không phải là không có luận bàn qua, hai người chúng ta, người này cũng không thể làm gì được người kia, cho nên ngươi liền tiết kiệm một chút khí lực a.
29 Dưới ánh trăng sáng Phỉ Phỉ nhìn chăm chú Sở Vân, nội tâm vô cùng lo lắng, thậm chí đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra, vành mắt có chút phiếm hồng, đôi mắt sáng chậm rãi ẩm ướt.
30 Thiên Sầu trầm ngâm thật lâu, trải qua một phen đấu tranh tâm lý, rốt cục làm ra quyết định, hắn nhìn về phía Phỉ Phỉ, lãnh đạm nói: "Ngươi ngăn không được ta.
31 Tu vi bị thụt lùi, Sở Vân nhiều lần lấy ý niệm nội thị thân thể, không có phát hiện bất cứ sự khác biệt nào. Nhưng, vô luận tu luyện như thế nào, sử dụng loại thủ đoạn nào, từ đầu đến cuối không cách nào ngưng tụ Nguyên Đan, trở lại "Kết Đan cảnh".
32 Sở Thiên mặc dù chưa hề thấy qua cự long, nhưng cũng đọc qua rất nhiều điển tịch liên quan, và cũng nghe người ta kể qua rất nhiều về Thần Long trong truyền thuyết, muôn vàn kiểu dáng được người ta mô tả, mỗi người một kiểu, bất quá cho dù đó là dạng nào đi nữa, dù là thần long mười đầu, đều vô cùng cường đại, những đứa con được sinh ra trong long tộc thì vô cùng cường đại, cao cao tại thượng đứng đầu đầu đại lục.
33 Sở Thiên mở mắt ra, đợi thích ứng với ánh quang lóa mắt, hiện lên trước mắt hắn là một đai điện hoa lệ, Kim khối thành gạch, ngọc lưu ly làm ngói, bốn cái vàng ròng trụ tròn bên trên điêu khắc đồ án huyền diệu, mới nhìn cảm thấy giống như long tu, về sau lại là phượng vũ, nhìn nữa lại sẽ là những vật khác, hiển nhiên trụ thượng đường vân vô cùng ảo diệu, không thể đo lường được.
34 Sau khi biết được chân tướng, việc đã đến nước này, Sở Thiên đành phải thấp thỏm hỏi: "Ngươi nói không sai, vậy hiện tại ta còn tư cách tiếp nhận truyền thùa không?"
Lão hồ ly khẳng định trả lời: "Đương nhiên có thể.
35 Ánh trăng u tĩnh cẩn thận từng li từng tí vượt qua song cửa sổ, lặng lẽ dừng lại bên giường, cũng không quấy rầy người đang luyện công, chỉ bồi hồi ở cạnh người bồi tiếp, khiến trong phòng càng trở lên âm áp hài hoà.
36 khăn lắm mới lấy lại tinh thần, mắt Sở Thiên vẫn đang nổ đom đóm, phát hiẹn được trạng thái của bản thân, dở khóc dở cười, xem ra là không được, vốn định nhanh chóng tu hành, lại đánh giá thấp khả năng va đập của ngân chuỳ với tinh thần lực, bị như thế này cũng mất một khoảng thời gian để hồi phục.
37 Hôm nay Sở Thiên phá lệ ăn cơm chiều sớm. Bởi vì liên quan đến việc đóng cửa tu luyện của hắn, hắn luôn luôn tu luyện tới đêm khuya mới đi ra ngoài, nhưng lần này, khi trời tối hắn liền đẩy cửa ra, chào hỏi Tiểu Nguyệt đang nấu cơm.
38 khi ánh sáng đầu tiên của ánh mặt trời chiếu xuống Liệt Nham thành, Sở gia đột nhiên sội trào, các thanh niên rốt rít thức dậy, hoặc kết bạn, hoặc cùng đồng hành, hướng diễn võ trường chạy tới.
39 "Là hắn sao, thật là xảo hợp?" Sở Bảo trông thấy Sở Thiên, sắc mặt hơi khó coi.
Sở Thiên nhìn thấy là tên mập Sở Bảo, lập tức cảm giác nhẹ nhõm hơn rất nhiều, không khỏi mở miệng trêu chọc nói: "Thật là trùng hợp a.
40 "Tiểu tử, ngươi, ngươi chờ xem. . . Phốc. " Sở Hách thật vất vả trì hoãn một hơi, bất quá chưa nói mấy chữ liền nộ khí tái phát, tiếp tục thổ huyết mà đi.