21 Sau buổi tập trung phân lớp, đã mấy ngày trôi qua, nhưng An Hạ vẫn ở trong trạng thái thẫn thờ như hôm nào. Cả ngày cô nhóc chỉ nằm lì trong phòng ký túc, đến giờ ăn mới chịu ló mặt ra, rồi sau đó lại trở về phòng đóng cửa lại.
22 Ba người đến nhà ăn thì học sinh nơi đây đã vãn dần. Lác đác chỉ còn vài bạn, cùng với một số nhân viên cấp dưỡng là còn ngồi lại, lặng lẽ ăn cơm. Vừa đặt chân vào cửa, An Hạ đã nhìn thấy ngay một hàng dài gồm nhiều bàn được kê sát lại.
23 Ngoảnh qua ngoảnh lại, đám nhóc lớp 10 đã bước chân vào học kỳ mới được một tháng. Long Việt, do đặc thù về vị trí địa lý, đồng thời cũng là trường Chuyên trực hệ của Đại học Khoa Học và Công Nghệ, nên biểu đồ học tập ở đây có nhiều khác biệt so với các trường cấp ba bình thường.
24 Thứ bảy, một ngày đẹp trời. . . Trường Giang mở mắt ra thì trời đã sáng bảnh. Hắn vốn không có thói quen đặt chuông báo thức vào cuối tuần. Tối qua lại ngủ hơi muộn vì ngồi đọc mấy cuốn sách mới mượn từ thư viện, nên lúc rời giường thì kim đồng hồ đã chỉ sang 8 giờ.
25 An Hạ, thực sự muốn khóc lắm rồi!Chả biết hôm nay bạn Giang của cô trước khi ra khỏi nhà tiếp tục uống lộn thuốc, hay lại "đến tháng" lần nữa, mà từ thái độ cho tới hành động, bỗng dưng kỳ cục thế nàyyyyyy.
26 Nếu có ai đó hỏi An Hạ, trên đời này cô sợ nhất điều gì, thì câu trả lời chắc chắn sẽ là: sợ bạn Gianggggg. . . !Từ hồi còn đi mẫu giáo, cho đến cấp một, rồi cấp hai, An Hạ chưa bao giờ làm gì mà qua mặt được gã bạn thân của mình cả.
27 "Tượng đá" An Hạ sau một hồi giãy giụa, cũng đã biến lại được thành hình người. Và tất nhiên, giờ cô đã biết sợ rồi, nên tuyệt đối không dám ho he gì về mấy vụ mua bán "đồ cá nhân" của mình nữa.
28 Trên đời này, có một số người rất ghét phiền phức. Nhưng phiền phức, thì lại rất thích họ. Bạn Giang là một trong số đó. Gần 4 giờ, dòng người đổ về hai tòa tháp đôi của trung tâm thương mại ngày càng đông.
29 Khi xe bus lăn bánh qua chiếc cổng vĩ đại mang tên Long Việt, thì trời đã nhá nhem tối. An Hạ vẫn còn đang ngủ rất say, Trường Giang gọi cô đến mấy tiếng cũng không thấy phản ứng gì.
30 An Hạ tỉnh dậy thì trời đã sáng bảnh. Vừa mở mắt ra, cô đã thấy những tia sáng trong veo lọt qua khe cửa sổ, rọi thẳng vào giường ngủ của mình. Ngây ngô nhìn chằm chằm lên trần nhà, phải mất một lúc, cô nhỏ mới xác định được bây giờ là.
31 "Chào bạn!" Một giọng nói trong trẻo cao vút cất lên. "Bạn là An Hạ ở phòng 105 phải không?"An Hạ nhìn sang. Đứng trước căn phòng sát vách với phòng cô lúc này là một bạn gái mặc đầm ren trắng, với mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ rủ xuống bờ vai tròn trịa, đang hướng đến cô mỉm cười.
32 Một ngày đẹp trời nào đó, trên diễn đàn học sinh không chính thức của trường Long Việt đột nhiên xuất hiện một chủ đề cực nóng.
33 An Hạ ngồi bó gối trong phòng ký túc của mình một lúc lâu. Chưa tới 7 giờ mà ngoài trời đã tối mịt. Những cơn gió đầu đông se lạnh chốc chốc lại lén lùa vào qua từng khe cửa sổ, thổi bay những lọn tóc đen mềm ra trước mặt cô lòa xòa.
34 Dạo này, tự dưng An Hạ lại có niềm yêu thích đặc biệt với bài vở. Mỗi ngày đều đi học từ sớm. Cả giờ nghỉ cũng tranh thủ đọc sách, ghi chép. Cứ như đang trên con đường phấn đấu trở thành "một người con ưu tú của xã hội" vậy.
35 Lúc này, Trường Giang đang ở trong thư viện, đúng vị trí hắn vẫn hay ngồi thường ngày. Trên bàn là chiếc laptop VAIO quen thuộc đã sẵn mở. Chưa đầy vài phút sau, tất cả bạn học xung quanh đó đều vội vã đứng lên thu dọn sách vở, mau mau chóng chóng rời đi thật xa.
36 Sau cuộc chiến bàn phím trời long đất lở nọ, thì Long Việt cũng chính thức trở thành một chiến trường khốc liệt, với một bên là kỳ thi ráo riết truy sát, một bên là các sĩ tử tay bút tay thước nằm ngổn ngang.
37 Sau cái ngày đụng nhau trên thư viện đầy rét mướt ấy, An Hạ kiên quyết không gặp mặt cậu trai cạnh nhà mình thêm một lần nào nữa. Tất nhiên, nỗi sợ thư viện trong lòng cô từ chỗ tưởng chừng đã khắc phục được chút ít, nay liền quay trở lại, gầm thét dữ dội.
38 Mùa đông năm nay dường như lạnh hơn với những trận gió mùa liên tiếp tràn về, ào ào quăng quật lên những cành khô xơ xác. Bầu trời bao la dàn trải một màu ghi xám đến vô tận, còn mưa bụi vẫn cứ lất phất giăng kín mặt đất, càng càng cho cái rét thêm nồng đậm tê tái hơn.
39 Hoàng Hải lúc này đang ngồi trên bãi cỏ ven hồ nước công viên, còn An Hạ ở đối diện cậu. Cô bày một loạt "chiến lợi phẩm" thu được từ sáng ra, hết nhìn ngắm lại tính toán.
40 Trên đời này, có duy nhất ba điều khiến Trường Giang dù đang tức giận đến đâu, cũng đều phải nhượng bộ. Một, là đôi bàn tay mũm mĩm nào đó luôn bám chặt lấy gấu áo hắn, từ trường về nhà, từ nhà đến trường.