41 Đổng mụ mụ đứng ở hành lang trong chốc lát rồi quay người chuẩn bị về ngủ tiếp, nhưng bà chưa đi được hai bước đã nghe thấy có người gõ cửa Đào Viện. Tiếng gõ cửa thùng thùng vang lên khiến sắc mặt Đổng mụ mụ trầm xuống, bà nhìn ra cửa thấy một người đang đi mở cửa, đó đúng là Tiểu Hà.
42 Diệp Thị nghe được Sở Lưu Nguyệt nhắm về phía Túc Vương Thế Tử thì trong lòng không khỏi vui mừng, Sở Lưu Nguyệt đã có gan nói như thế thì sẽ có người khác thu thập nàng ta, hai mẹ con bà sẽ không phải động thủ.
43 Trong phòng, ngay lúc Sở Lưu Nguyệt còn đang do dự thì Diệp Thị lại kêu lên:- Lưu Nguyệt, phụ thân ngươi nói mà ngươi không nghe sao? Nhanh lên, thời gian của Túc Thế Tử quý giá, người đừng làm mất thời gian của hắn.
44 Sở Thiên Hạo nhìn thấy ánh mắt của Túc Diệp thì liền cảm thấy bị áp lực, ánh mắt kia khiến ông ngồi không yên, vội vàng đứng lên khoát tay:- Không cần, không cần, Thế Tử cùng Sở Phủ chúng ta từ trước đến nay không có ân oán, hoàn toàn không có lý do để động thủ với tiểu nữ.
45 Trong chỗ tối chợt truyền ra tiếng cười, ngay sau đó một thân ảnh nhảy ra. Người xuất hiện mặc một bộ trường bào đỏ tía nhưng trên thân không lộ một tia tục khí nào, ngược lại lại tỏa ra quý khí bức người.
46 Trương chân nhân lẩm bẩm niệm chú sau đó xoay mình phun một cái, lá bùa bị đốt, hắn hướng đến phía Sở Lưu Nguyệt đứng lẩm bẩm niệm chú một lần nữa. Sở Lưu Nguyệt im lặng không phản ứng.
47 Nghiêm Tử chính là thuộc hạ đắc lực của lão Quốc công, trước kia vẫn luôn đi bên cạnh lão Quốc công, hiện giờ tuổi tác đã lớn nên làm người chạy việc.
48 Tưởng thị lập tức im lặng, vị cha chồng này vốn không hài lòng về xuất thân của nàng, luôn cho rằng nàng không xứng với Sở Gia. Nếu không phải trước kia Sở Thiên Chương kiên trì thì chỉ sợ nàng không thể gả vào Sở Gia.
49 Phụ thân của Sơ Lưu Nguyệt, Sở Thiên Hạo, mở miệng hỏi đầu tiên:- Lưu Nguyệt, gia gia của con đâu?Sở Thiên Hạo vừa hỏi xong thì lão Quốc Công mang theo sắc mặt khó coi đi từ trong ra, không khí xung quanh ông cũng vì thế mà trở nên căng thẳng.
50 Sở Lưu Nguyệt vẫn giữ im lặng, tâm tư của Sở Lưu Liên như thế nào không phải nàng không biết nhưng đối với chuyện ai nắm giữ quyền quản gia này nàng không hề có chút hứng thú nào.
51 Sở Lưu Liên đi vài bước tới, từ đầu đến cuối đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào Sở Lưu Nguyệt. Trong mắt ánh sáng lạnh chợt lóe, đứng cả nửa ngày không nói câu nào, mãi sau mới trầm giọng nói:- Nguyệt nhi, tỷ tỷ đối đãi với muội không tốt sao? Vì sao muội nhất định phải đối phó mẫu thân? Có cái gì muội có thể nói với tỷ tỷ nha.
52 Nhưng thừa lúc Tuyết Trinh không chúý, Tát Nhan Đồ cũng mặt mũi hoang mang nghĩ thầm. Chẳng lẽ Gia chẳng lẽ bị động kinh? Nếu không thì sao lại đối xử với Sở nhị tiểu thư khác hẳn như vậy? Nhưng mà Gia đối với mọi chuyện chỉ có hứng thú trong vòng ba ngày, có lẽ hứng thú đối với Sở nhị tiểu thư cũng sẽ sớm qua thôi.
53 Má Hạ bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, nghe nói người bị ma ám chỉ cần giội máu chó đen lên người thì ma quỷ sẽ bị giải trừ. Chỉ cần trừ đi nghiệp chướng trên người Sở Lưu Nguyệt thì các nàng sẽ không phải sợ nàng ta nữa, việc chỉnh đốn tiểu tiện nhân này cũng là chuyện sớm muộn thôi.
54 Sắc mặt Sở Lưu Nguyệt trở nên vô cùng khó coi, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau. Nam nhân kia gọi nàng đến thanh lâu, hắn muốn làm gì? Dù thế nào thì nàng cũng là đích nữ phủ Quốc Công, rốt cuộc hắn có ý gì?Trong lòng Sở Lưu Nguyện không ngừng suy nghĩ, cùng lúc đó Túc Tùng đã mang thư đưa đến tay Thạch Lựu.
55 Dịch: Mạc Tuyết YBiên: Mạc Tuyết Y. Hương Minh Lâu chính là một thanh lâu nổi tiếng, bao nhiêu vương tôn quý tộc đến đây vung tiền như rác cũng chỉ vì muốn nhìn thấy hoa khôi Tiêu Tiêu.
56 Nghĩ như vậy Sở Lưu Nguyệt đi tới trước mặt Tiêu Tiêu sau đó đứng song song cùng nàng rồi cúi đầu nhìn phía dưới, nhanh chóng nói:
- Hôm nay ta muốn vẽ cũng không phải cái mọi người vẫn hay thấy trước kia mà là một cách vẽ mới do ta nghĩ ra, cách vẽ này có tên là vẽ tranh trừu tượng.
57 Có người phát ra tiếng hoan hô:
- Tiêu Tiêu, nàng mặc dù thua nhưng cũng rất tuyệt.
- Đúng vậy, cũng rất tuyệt.
Tiêu Tiêu gật đầu quay lại phất khăn lụa trong tay, phong tình vạn chủng, trời sinh mị thái khiến không ít nam nhân nuốt nước bọt thầm khen Tiêu Tiêu quả là báu vật trời sinh.
58 Nghe được lời nói của Túc Diệp, những người vây xem ở Hương Minh lâu không hẹn mà lũ lượt nhìn về phía Sở Lưu Nguyệt. Túc Thế tử cũng đã nói như vậy rồi, nếu còn thừa có thể trả lại cho hắn là được, tránh sau này lại bị lãnh huyết Diêm vương chọc tức.
59 Người nọ vừa nói vừa lao đến như gió, khẽ vươn tay chuẩn bị kéo Sở Lưu Nguyệt ra khỏi Túc Diệp. Nhưng tiếc là tay Túc Diệp vẫn một mực cầm lấy tay Sở Lưu Nguyệt không chịu buông, vậy nên hình thành “trận thế” Sở Lưu Nguyệt bị hai người một trái một phải giữ lấy tay.
60 Dịch: Mạc Tuyết Y
Biên: Mạc Tuyết Y
Vậy nên Sở Lưu Nguyệt không đợi Túc Diệp lên tiếng đã đoạt lời trước:
– Yến Tranh, đây là chuyện của ta, cho dù muốn năm vạn lượng ngân phiếu cũng là chuyện của riêng ta.