41 CHƯƠNG 41 Bạch Tử Phi băng bó vết thương, cảm thấy đau nhức vô cùng, nằm trên ghế dài trong thư phòng để nghỉ ngơi, quay qua quay lại vẫn cảm thấy đau đớn không giảm.
42 CHƯƠNG 42 Mặt trăng sáng như gươngÁnh trăng trải dài trên mặt đất, khắp nơi loang loáng như dát bạc. Ban đêm không gió. Trong không khí lan tràn hương vị ngọt ngào thản nhiênCó lẽ có người đang nóng cháyCó lẽ có người đang lạnh như băngHậu hoa viên Bạch phủ có một thân ảnh đứng yên tĩnh mịch.
43 CHƯƠNG 43 Điệp Lạc một đi không trở lại. Tuần Sử Thiên Quân lãnh khốc cũng biến mất theo, không thấy quay lại Ngôn gia. Ngôn gia không khí tối tăm tới cực điểm.
44 CHƯƠNG 44 “Tiểu tiên lớn mật”Giọng nói như chuông đồng làm đinh tai nhức óc, mây tía tường vân rợp trời. Tiên nhân một thân võ trang, vừa xuất hiện đã hung tợn ngăn hắn lại, đẩy hắn ngã xuống đất, suýt chút nữa là dẹp lép như con tép.
45 CHƯƠNG 45 “Các ngươi. . . . . . Không thể đem hắn mang đi!”Thanh âm trong trẻo vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của Bạch phủ. Đàm thiên binh vừa mới áp giải Bạch Tử Phi ra khỏi thư phòng, cơ hồ ấn hắn ngã xuống đất, Thượng Võ Tiên Nhân híp mắt nhìn nữ tử xinh xắn, tay cần kiếm, khí chất oai hùng đột nhiên xuất hiện trước mặt, đôi mắt to tròn trong suống như nước nhìn hắn chăm chăm không chớpÁnh mắt kiên nghị và quật cường tựa hồ như muốn hạ thông điệp cuối cùng với bọn họ, hạ mệnh lệnh dù thế nào cũng không được đem tiểu tiên kia đi.
46 CHƯƠNG 46 Ngôn Sơ Thất kéo Bạch Tử Phi chạy như bay ra ngoài Ngôn gia. Mây tía bên kia cũng đuổi theo bọn họ. Cả hai không quay đầu, chỉ cắm cúi chạy về phía trước, Ngôn Sơ Thất dùng hết khả năng khinh công của mình để kéo Bạch Tử Phi chạy.
47 CHƯƠNG 47 “Uy uy, đừng giành, đó là cá của ta”“Nói bậy, rõ ràng là ta nhìn thấy trước”“Nhìn thấy trước thì sao, ai bắt được mới tính a”“Bắt thì bắt, sợ ngươi sao”“Tốt, khẳng định là ta sẽ bắt được trước.
48 CHƯƠNG 48 Ngôn gia, Bạch gia đều đồng thời mất đi một đứa con, một nhà mất nữ nhi kêu khóc đến long trời lở đất, một nhà mất nam nhi cũng khóc lóc thảm thiết.
49 CHƯƠNG 49 Lăng Cảnh khê, nước vẫn trong veo, lặng yên chảy xuôi, không có bắt đầu cũng không có kết thúc. Kim Diệp thuyền nhẹ lay động theo dòng nước…Có mấy con cá nhỏ bướng bỉnh bám vào mép thuyền lay động, ngẫu nhiên vẫy cái đuôi màu vàng, tạo ra những gợ sóng.
50 CHƯƠNG 50 Thiên lôi cuồn cuộn, mây đen dầy đặc, Nghiêm Phán điện trên Cửu Trọng Thiên vốn lạnh lùng, vắng lặng hôm nay làm ầm ầm tiếng sấm…Trên cột đá màu trắng có thất sắc long, chính giữa là hồng long đang nhe nanh múa vuốt, há to cái miệng như chờ cắn nuốt ai đó.
51 CHƯƠNG 51 Tiếng sấm ầm ầm, thiên địa biến sắc. Lăng Cảnh khê vốn luôn yên tĩnh, nước suối trong vắt đột nhiên biến thành màu đỏ, cuồng phong gào thét, gợn sóng dâng cao làm cho Kim Diệp thuyền lắc lư như chiếc lá giữa dòng, giống như tùy thời đều lập tức lập úp.
52 CHƯƠNG 52 Trời sáng. Hơi sương mỏng manhg phiêu đãng trong nắng mai. Đỗ quyên líu lo ngoài song của sổ. Thế giới an bình, tĩnh lặng mà lại chân thật như thế.
53 CHƯƠNG 53 “A ——!”Tiếng la thảm thiết nghe như đau đến tâm tê phế liệt. Ánh sáng màu vàng xuyên qua lưng, từng chút một như muốn lột da rút gân, mỗi chút di chuyển lại đau đến chết đi sống lại.
54 CHƯƠNG 54 Đột nhiên phía sau vang lên tiếng quát to“Tân hồn, tội tiên, các ngươi trốn chỗ nào”Không xong, nhóm ngục tốt âm ty đã đuổi tới nơiNgôn Sơ Thất vội vàng kéo Bạch Tử Phi “ ngươi còn chạy được không?”Sơ bảy vội vàng kéo Bạch Tử Phi, “Ngươi còn được không?”Bạch Tử Phi vội vàng gật gật đầu, “Đi mau!”Ngôn Sơ Thất dìu Bạch Tử Phi, hai người lảo đảo chạy về phía trước, âm phong quỷ ty đuổi theo không xa, cước bộ của truy binh cũng ngày càng gần.
55 CHƯƠNG 55 “Đã tới chậm. ”Quân Mạc Ức cùng Vân Tịnh Thư đứng trên không trung ở liệt ngục. Quân Mạc Ức đã dùng hết khả năng mới có thể đem sinh hồn của Vân Tịnh Thư tới âm quỷ ty.
56 CHƯƠNG 56 Đại ti vương tức giận , dậm chân, cả âm quỷ ty lập tức rung chuyển như động đất. Quân Mạc Ức lạnh lùng nhìn hắn, giận như vậy chứ có hơn nữa hắn cũng không để vào mắt, khôi giáp lập tức phủ lên, khí giới cũng sẵn sàng trong tay.