21 Con mắt không tự chủ liếc về phía Bích Hàm đang nằm tê liệt trên đất. Đôi con ngươi trong vắt của nàng ý tràn đầy sự sợ hãi, lo lắng, đau đớn khổ sở, không có vẻ chột dạ hay trốn tránh vì đã phản bội lại cô.
22 Không khí trong phòng thật kỳ lạ, có một số nén cười nghẹn đỏ mặt, có một số bị con ngươi chảy ra chất lỏng màu đen kia dọa sợ đến nỗi mặt trắng bệch.
23 Tìm đại phu bôi thuốc cho Bích Hàm, dọn dẹp xong xuôi, màn đêm đã tản đi, xuất hiện một luồng ánh sáng ban mai phá toang đường chân trời, chiếu rọi khắp đô thành.
24 Bầu trời xanh cao lồng lộng, quang đãng không một gợn mây, thoáng chốc, mây đen giăng đầy, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên cuốn theo bụi mù trên mặt đất bốc lên khắp trời, từng trận từng trận sấm rền bên tai không dứt.
25 Bên trong thư phòng của phủ Hữu Tướng, Bách Lý Ngọc một tay cầm cuốn sách, một tay chống đầu, nhàn tản tựa vào nhuyễn tháp. "Chủ tử ! Phu nhân gửi thư tới !" - Mạc Ưu đưa lên một phong thư giấy, không dám nhìn vẻ mặt của Bách Lý Ngọc.
26 Chỉ có lúc tránh né thị vệ ở hoàng cung cô mới cởi bỏ quần áo, đặt cây trâm ở bên cạnh ngọc bội, lúc mặc lại quần áo cô cầm lấy ngọc bội, ôm ấp tâm sự trong lòng, rồi quên mất cây trâm ngọc.
27 Thanh trường kiếm sắc nhọn lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, chĩa thẳng vào ngực Nam Cung Thiển Trang mà đâm tới. Nam Cung Thiển Trang không còn kịp suy nghĩ nữa, theo bản năng đưa ra hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm sắc bén xé không khí mà đâm đến, nhẹ nhàng bẻ một cái, đứt thành hai khúc.
28 Tần - tiểu - thiếp ?Mọi người ồ lên xôn xao rồi đưa mắt nhìn nhau, ai cũng thấy được vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, trong lòng biết rõ đã không nghe nhầm, không phải là Tần tiểu thư mà là Tần tiểu thiếp!Khóe miệng Nam Cung Thiển Trang kín đáo mỉm cười, Bách Lý Ngọc xưng hô như vậy chợt vừa nghe qua lại tưởng lầm là Tần tiểu thư, thấy vẻ mặt của mọi người ở chỗ này, trong bụng đã sáng tỏ.
29 Bữa tiệc được đặt tại cung Trường Lạc phía sau vườn Trường Xuân, trước đài thủy tạ, hòn non bộ khói trắng lượn lờ, nước suối róc rách, hương hoa thanh nhã xông vào mũi, cả vườn toàn những loài hoa hiếm thấy tranh đua khoe sắc với nhau, đẹp không sao tả xiết.
30 Một luồng khí mang theo nội lực mạnh mẽ, một làn sóng lan ra làm chấn động không khí, một cái nháy mắt những đóa hoa kiều diễm trong bồn chỉ còn là những cành cây gẫy tàn tạ.
31 Dư âm vang vọng của tiếng kêu oan thê lương nhỏ dần. Bầu không khí bên ngoài cung Trường Lạc bị đóng băng, Sở Nam Kình không giận mà uy, ánh mắt sắc bén như diều hâu lại thâm trầm, quét mắt nhìn một loạt người đang cúi thấp đầu, phất tay áo nói: "Bãi giá về vườn Trường Xuân!"Tần Ngọc Trinh đang bị câu ‘tư thông với địch bán nước’ của hoàng thượng dọa sợ hồn bay đến chín tầng trời, đột nhiên hồi hồn lại, thân thể nhỏ nhắn mềm mại nhất thời ngã dụi trên mặt đất, sắc mặt là một mảnh xám trắng, hai đầu gối quỳ xuống đất nhanh chóng bò đến trước mặt hoàng đế, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ: "Hoàng thượng ! Thân phụ bị oan, ông ấy đối với ngài trung thành tận tâm, sao có thể nào hồ đồ tư thông với địch phản quốc, thần tức (con dâu) cầu xin hoàng thượng điều tra kỹ, trả lại sự công bằng cho phụ thân !"Thần tức ?Sở Nam Kình hơi híp mắt, nhìn Tần Ngọc Trinh dập đầu nát trán, máu tươi rơi trên đất ánh lên như hoa hồng nở rộ mĩ miều quyến rũ lẳng lơ, cực kỳ chói mắt.
32 Sở Nam Kình nhìn Tần Ngọc Trinh nằm trên đất không ngừng co giật, chợt xiết chặt chiếc nhẫn ở ngón tay cái, đôi mắt đục ngầu càng thêm thâm trầm khó dò xét.
33 Mắt trầm xuống, Bách Lý Ngọc ôm cô nàng trở về Tướng phủ. Im lặng không nói gì đắp thuốc cho Nam Cung Thiển Trang, gò má sưng phù của cô đã dập tắt ngọn lửa giận đang bốc lên của y, động tác trên tay càng thêm nhẹ nhàng hơn nữa.
34 Kinh đô cực kỳ náo nhiệt, sính lễ màu đỏ dài vạn dặm, chiêng trống vang trời, dân chúng từ thật sớm đã dọn dẹp xong xuôi để đi dự lễ. Trong đó phải kể tới đội ngũ khí thế hùng hậu to lớn của phủ Hữu Tướng, Ngự Lâm Quân đi trước mở đường, hoa đồng* có tới mấy chục người, tung hoa suốt dọc đường đi, kiệu hoa được chế tạo từ gỗ trầm hương, dùng San hô đỏ hiếm có trên thế gian tô điểm trang trí, đồn đại rằng có năm con ngựa chở vô số vải sa gấm mỏng Yên Vân làm chăn đệm.
35 Hai rương gỗ thật to, một cái chứa đầy tim sói, một chứa đầy phổi chó*, mọi người trông thấy mà rợn cả tóc gáy, đáy lòng chột dạ. (* Thiển Thiển ngầm chửi phủ tướng quân toàn là đồ lang tâm cẩu phế = tâm địa như thú dữ)"Cái này chính là ta không ngủ không nghỉ, tốn ba ngày ba đêm đánh thức ăn hoang dã cho các người, làm tròn một lòng hiếu thuận, không phụ lại lòng ‘sủng ái’ của các ngươi đối với ta trong những năm đã qua !" - Nam Cung Thiển Trang giọng nói thanh lệ như chim sơn ca, lòng thành ý thật ẩn giấu ở trên gương mặt dưới lớp vải voan đỏ, làm cho người ta không phân rõ được thật giả.
36 Mọi người ồ lên xôn xao, không phải tin đám lợn con là do Hữu Tướng sinh ra, mà là bởi vì cái kẻ không hề sợ chết đặt điều kia, hơn nữa còn đi tìm xui xẻo ngay lúc hôn lễ Hữu Tướng đang diễn ra, chán sống rồi chắc ?Khóe miệng Bách Lý Ngọc vẫn luôn treo lên nụ cười mỉm, ánh mắt sáng lóe lấp lánh, mọi người nhìn thấy mà sợ hết hồn hết vía, tâm tư của y thật sự là quỷ quyệt như biển, lại hay thay đổi, đoán không ra bước kế tiếp y muốn làm cái gì.
37 (Tên chương dịch ra là mua dây buộc mình, nhưng nghĩa của cụm từ này ta thấy không xác đáng bằng gậy ông đập lưng ông nên đã đổi)Gió mát phất phơ, phía chân trời chỉ còn lại một vạt nắng chiều rực rỡ, nhuộm đỏ một góc trời.
38 Hắc Phong Lâu là do Hoàng đế triều cũ kiến tạo dựa theo con hào sông đào bảo vệ thành, tổng cộng có bảy tầng, hậu viện trường còn có trường đua ngựa dài mấy ngàn thước, diện tích rất rộng, còn để lại đến nay, là địa phương tiêu khiển của đám vương tôn quý tộc, phàm là phạm vào tội lớn, đều bị đưa đến nơi này.
39 Trăng lên cao trên đỉnh đầu, rọi chiếu thứ ánh sáng bàng bạc như nước, nghiêng vẩy vung vãi ở trên mặt đất, giống như vạn vật được khoác lên bộ trang phục màu bạc.
40 Nội tâm của Nam Cung Thiển Trang thấy vô cùng áy náy, ban đầu cô không cẩn thận đụng hỏng ‘gốc rễ sinh mệnh’ (mệnh căn) của y, thề son sắt bảo đảm sẽ chịu trách nhiệm với y, nhưng chịu trách nhiệm ấy đâu phải là kiểu trách nhiệm như thế này, cô chỉ là chịu trách nhiệm tìm thần y trị lành cho y thôi chứ!Hiện tại, điều này có liên quan đến tự do của cô, đang nghĩ phải buộc lòng gật đầu, nhưng Bách Lý Ngọc lại bị cô gái mặc áo đen gọi đi, trước khi đi cũng không quên cất từ thư của cô viết vào trong ngực.