61 Mạc Thiên Liêu triệu hồi Thái Thủy, trên mặt đất dùng sức đạp hai phát để xác vỡ ra, mạnh mẽ biến nó trở về bảo hộ cổ tay,“Hử?” Thanh Đồng ngửa đầu, nhìn về phía Mạc Thiên Liêu,“Biện pháp đơn giản gì?”
“Khụ khụ, cái này……” Mạc Thiên Liêu cúi đầu nhìn y, bên trong đôi mắt lạnh ấy lộ ra một chút hiếu kỳ, đôi môi xinh xắn bởi vì ngửa đầu nên hơi giương lên, có thể nhìn thấy một chút đầu lưỡi hồng nhạt, nhịn không được lại muốn đến gần, bỗng nhiên cảm giác bên trái lỗ tai có chút ngứa, quay đầu nhìn.
62 Thần hồn chạm nhau, thoải mái đến mức khiến người mê say, Thanh Đồng đắm chìm bên trong trạng thái này, chưa từng chú ý tới động tác của Mạc Thiên Liêu.
63 Hai đệ tử Lưu Vân Tông kinh hô một tiếng:“ Yêu thú nơi nào đến?” Nói rồi, nâng tay muốn công kích.
Trong phòng trúc này thường xuyên có thanh âm huấn linh giác truyền ra, yêu thú trong Lưu Vân Tông e sợ tránh né không kịp, cho nên mặc kệ có linh trí hay không, nhận chủ hay không nhận chủ, trong Lưu Vân Tông hiếm có yêu thú nguyện ý tới gần đỉnh núi này.
64 *Ngọt quá đi mất
“Tình khó tự kiềm cũng như ta đối với em vậy, chẳng thể giữ nổi lòng minh. ”
Cái xác trong tay Huyền Cơ rơi ầm xuống đất, lại nhanh chóng nhặt lên, xoa như xoa bảo bối:“Sương Nhẫn còn nhỏ.
65 *Hai đứa nó tỏ tình với nhau rồi ;____;
“Là người là thú còn không quan trọng thì vấn đề nam nam nào đáng là gì. ”
Thanh Đồng ngây ngốc để hắn hôn, hiện tại không đau đầu, vì sao còn như vậy…… Rất nhanh, y liền không thể phân tâm suy nghĩ mấy thứ này, cảm giác thần hồn chạm nhau thật sự rất tốt, run rẩy bắt nguồn từ linh hồn để người muốn ngừng mà không được.
66 Cái mầm nho nhỏ này, chính là thần hồn Mạc Thiên Liêu ngưng tụ mà thành, chỉ có hai phiến lá trụi lủi, phát ra ánh sáng màu lục mỏng manh. Mèo nhỏ nâng vuốt, vỗ vỗ phiến lá xanh biếc kia, phiến lá liền thoáng hợp nhau, bao lấy cái chân mềm mềm bông bông kia.
67 Rửa mặt chải đầu một phen, đổi một thân quần áo sạch sẽ, thiêu hủy quần áo đêm qua, kiểm tra lại một lần không thấy có sơ hở, Mạc Thiên Liêu lúc này mới chấn hưng tinh thần theo sư tôn ra ngoài.
68 “Ta nhớ rõ hắn. ” Thanh Đồng nheo mắt lại, đây là mỹ nhân lúc ấy có người đưa cho Đoán Thiên, y có ấn tượng rất sâu với người này, bởi vì tư chất rất tốt, nguyên bản là nhóm lửa, bị Mạc Thiên Liêu đề bạt đi rèn sắt.
69 Những người khác đều đang phí tâm cố sức nung khô nguyên liệu, vẽ trận pháp, chỉ có Mạc Thiên Liêu vẫn chăm chú điêu khắc không chút để ý. Bên trong ổ mèo còn thiếu một phòng tắm, cùng với xích đu Thanh Đồng thích nhất.
70 “Đây là pháp khí gì?” Vài giám khảo vây quanh cung điện tinh xảo vô cùng kia, tán thưởng không thôi, nhưng chủ đề hôm nay là không gian, cũng không phải là điêu khắc.
71 Thi đấu tài nghệ kết thúc, bên luyện đan không có gì bất ngờ xảy ra, Hoa Tình đoạt giải nhất, cầm một hộp cỏ Vong Ưu trở lại trên đài Ốc Vân Tông. Xiêm y năm màu rực rỡ lướt qua không trung, nhẹ nhàng mà ưu nhã.
72 “Đinh phong chủ có chuyện gì sao?” Tử Mạch phụ trách đón tiếp khách tới gặp Đinh Tử Ngọc tiến đến, nhiệt tình tiến lên tiếp đón.
Đinh Tử Ngọc cười cười nói:“Tại hạ quanh năm si mê luyện khí, muốn mời Mạc đạo hữu chỉ điểm một hai.
73 Bởi vì quả Văn Ngọc dùng để luyện chế nguyên anh đan, nguyên anh đan chỉ hữu dụng đối với người cần kết anh, cho nên hôm nay bị tìm đến đều là tu sĩ kim đan.
74 Máu tươi ba thước, Thái Thủy chặt xong nháy mắt liền tự giác biến thành móc câu móc lấy cánh tay đang rơi xuống, vui vẻ bay trở về bên cạnh chủ nhân. Mạc Thiên Liêu một tay ôm Thanh Đồng, một tay cầm bảo hộ cổ tay trên cánh tay bị cụt kia.
75 “Ngươi……” Thanh Đồng chán nản, nâng tay muốn đập hắn, một bàn tay đưa lên, lại yếu ớt trượt xuống, căn bản không có chút sức nào.
Nguyên bản với tu vi khác biệt của hai người, Mạc Thiên Liêu muốn đạt được mục đích rất là khó khăn, nhưng nay lại không giống.
76 Giữa phòng tắm là một cái bể lớn cực lớn điêu thành từ tinh thạch, mặt trên có khắc trận pháp dẫn nước, có thể đưa nước suối từ nơi gần đó về, Mạc Thiên Liêu mở trận pháp ra, trong bể rất nhanh tràn ngập nước suối trong veo, nước này chính là nước tuyết tan từ trên núi cao, còn bốc khí lạnh.
77 Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, bầu trời mịt mùng, có xu thế càng rơi càng lớn, dẫu đã gần chính ngọ, mà vẫn cực kỳ rét lạnh như trước. Mạc Thiên Liêu chà chà tay, từ trong bảo hộ cổ tay chứa đồ cầm ra một tấm áo choàng thuộc tính hỏa phủ thêm lên người, áo choàng này không dính mưa tuyết, thông khí giữ ấm.
78 *Xin các bạn lưu ý là những chương từ đây cho đến sau Tết ta là những chương chưa beta do mình bận ôn thi. Có lỗi edit hay chính tả gì xin các bạn com ở dưới để thi xong mình sửa.
79 Sáng sớm hôm sau, ánh nắng bị vách tường biến sắc ngăn lại, không thể chiếu vào trong thuỷ tinh cung, chỉ có thể xuyên thấu qua màn cửa, lặng yên không một tiếng động rọi xuống một chút ánh sáng mờ mờ.
80 “Sương Hoa! Ngươi không có việc gì a!” Lão hồ ly nhìn thấy huynh muội Sương Nhẫn, rất là vui mừng.
Mạc Thiên Liêu hơi hơi nhíu mày, ngược lại quên mất, bộ tộc bọn Sương Nhẫn, có thần hồn linh mẫn hơn rất nhiều so với yêu thú tầm thường, chỉ cần làm gối đầu là có thể xoa dịu cơn đau đầu, dưới tình huống ở cự ly như vậy gần, mấy hồ ly này tự nhiên có thể ngửi được mùi của Mạc Tiểu Trảo.