1781 - Được rồi, thần tinh có thể cho ngươi mượn, bất quá. . . Còn có điều kiện. Liệt Như Ngọc lộ vẻ giảo hoạt nói. Lăng Tiếu lập tức vỗ ngực nói:- Tốt, ngoại trừ lấy thân báo đáp, cái gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi!- Phi, ai muốn ngươi lấy thân báo đáp, không được nói bừa.
1782 Một bên Liệt Vĩnh mặt có chút phát xanh, tuy hắn nói không quan tâm đến thần tinh, nhưng nghe thấy câu sau của Lăng Tiếu như vậy, thật muốn chửi mẹ hắn rồi “ Ngươi cho thần tinh là phế thạch à, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu “.
1783 - Cực kỳ đúng đắn, Đại tiểu thư xuất thủ, ai có thể tranh phong. Lăng Tiếu giơ ngón tay cái lên nói. Trong lòng hắn thầm nghĩ “ Ta mới là Đại thiếu gia, như thế nào danh tiếng đều bị nàng đoạt cả rồi”.
1784 Nàng kêu một tiếng này khiến đấu giá hội yên tĩnh trở lại. Một ức thần tinh!Con số này điên cuồng cỡ nào, nó đủ để vài vị Thần Vương bán mạng vì nàng rồi.
1785 Lộc Bưu trong tay cầm một kiện thần khí Lang Nha bổng đối diện Thị Huyết quát lên. Cùng lúc đó, Liệt Vĩnh mang theo Lăng Tiếu cùng Liệt Như Ngọc bắt đầu hướng về không gian chi trận đi tới, muốn rời khỏi chỗ này trước rồi nói.
1786 Đúng vậy, hắn phải suy nghĩ rồi, vì Lăng Tiếu bày ra là Cổ Hoàng thần công, hắn dám đắc tội với Liệt Viêm Thương Minh, nhưng không dám đắc tội với Thiên Long môn, càng không dám đắc tội Kim tộc.
1787 Liệt Như Ngọc mặt xám như tro, trí óc trống rỗng, phảng phất biết chính mình không thể thoát kiếp nạn này rồi. Trong đầu nàng chỉ còn một ý niệm “ ta còn chưa tìm được người ta yêu, ta không muốn chết”.
1788 Liệt Vô Địch đang cực kỳ hối hận. Hắn vốn để Lăng Tiếu dẫn đám người Liệt Vĩnh tiến vào Hỗn Loạn chi Lĩnh, một là để Lăng Tiếu tìm Cuồng Tăng, hai là để Liệt Vĩnh bọn họ tìm ra vị trí của Thị Huyết lưu khấu, đem bọn chúng một lưới bắt hết.
1789 - Tiểu thư yên tâm, lần này đã kinh động tới lão gia tử, đám người ở chỗ này không một ai có thể sống. Liệt Vĩnh đảm bảo nói. - Ta phải quay lại, ta phải tìm được thi thể hắn.
1790 Hắn ý thức được mình đang ở trong lòng một nữ tử, đầu mình tựa vào thân trên của người ta, khó trách hắn ngửi thấy hương thơm say mê như vậy. Khuôn mặt xuất hiện trước mặt hắn mang vẻ vô cùng thuần khiết khiến người ta phải say mê, đôi mắt to như mắt cá đang mở to nhìn hắn nói:- Ngươi tỉnh rồi à, có thấy tốt hơn không?Thanh âm oanh vàng như thần điểu đê minh, thật làm cho người ta cho cảm giác muốn nghe hoài không chán.
1791 Tiêu Linh trang nghiêm nói, tiếp theo nàng lại nói:- Bất quá ca ca ngươi yên tâm, hai ngày này gia gia đi lên núi hái thuốc, gia gia nói có biện pháp để cho ngươi khỏe lại.
1792 Thôn trang vốn ở ngoại vi của Hỗn Loạn chi lĩnh, lại nằm gần Thao Thiên hà. Những mà vị trí của thôn trang không chút nào thu hút, lại có tầng tầng hùng sơn tuấn lĩnh làm thiên nhiên bình chướng, người bình thường không dụng tâm tìm mà nói, căn bản khó có thể phát hiện được.
1793 - Phó đường chủ, trong tay tiểu tử kia có thể là Bán Thần Vương, bằng không dựa vào phế vật như hắn thì không thể làm ra công kích như vậy, ta thay ngươi đem hắn bắt lại!Một gã đê cấp Thánh Hoàng vì nịnh nọt Phó đường chủ, chủ động thỉnh đánh một tiếng, liền cưỡi lấy linh thú hướng về phía Lăng Tiếu oanh sát qua.
1794 Đang ở lúc Lăng Tiếu muốn đem Ngọc Nhu Phỉ cùng Sát Thiên triệu hồi ra, Phó đường chủ kia lại dừng công kích. Lúc này Tiêu Linh lại là gian nan chạy tới trước người Lăng Tiếu khóc lóc nói:- Lăng Tiếu ca ca ngươi làm sao rồi? Ta đến giúp ngươi khôi phục thương thế!Không Linh chi thể của Tiêu Linh nhưng là Thủy Mộc song thuộc tính, nàng còn có ưu thế mà người khác khó có thể bì kịp, đó chính là có thể nhanh chóng chữa khỏi thương thế của người khác.
1795 Lăng Tiếu trên mặt đất nhắm mắt lại, dần dần tiêu hoa hai loại lực lượng. Một loại là lượng lượng thánh dịch liệu thương, một loại thì là lực lượng tu phục thần hồn trong thức hải.
1796 - Ngươi là hậu duệ Kim tộc?Gia gia Tiêu Linh nhàn nhạt mà hỏi thăm. Lăng Tiếu do dự một chút lắc đầu nói:- Ta không biết có phải không nữa, ta là mới từ Huyền Linh đại lục đi vào Thiên Vực không lâu, tạm thời là khách khanh chấp sự của Liệt Viêm Thương Minh, trước đó vài ngày tham gia hắc thị giao dịch, vi Thương Minh tìm về vật bị mất, đồng thời tìm nơi hạ lạc của Cuồng Tăng, kết quả lọt vào giặc cỏ tập kích, nếu không phải có Tiêu gia gia và Linh Nhi cứu giúp, Lăng Tiếu chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít, Lăng Tiếu đa tạ ân cứu mạng của các ngươi, Tiêu gia gia có gì cần ta hỗ trợ thì cứ việc phân phó, Lăng Tiếu ta không phải là người vong ân phụ nghĩa!Lăng Tiếu một chút cũng không giấu diếm chuyện của mình, bởi vì người ta đã cứu hắn, hơn nữa hắn theo tính tình của Tiêu Linh cũng có thể cảm giác được gia gia của nàng khẳng định sẽ không phải là người xấu, bằng không người ta sao lại cứu hắn chứ.
1797 - Ta biết rõ nàng sẽ thương tâm, nhưng thương tâm cũng là một bộ phận kinh nghiệm khiến người phát triển, nàng cũng nên trưởng thành rồi!Gia gia Tiêu Linh phát ra cảm khái nói.
1798 - Ha ha, nha đầu ngốc, mặt mũi ngươi đầy nước mắt, đương nhiên khó coi rồi!Lăng Tiếu trêu ghẹo nói. - Thì ra là Lăng Tiếu ca ca trêu chọc người ta, chán ghét!Tiêu Linh bất mãn nói một tiếng, tiếp theo lại nghĩ tới gia gia của nàng, đôi mắt dễ thương lại lộ ra vài phần ảm đạm.
1799 -Chỉ là Trần Trọng cũng không phải là đèn đã cạn dầu, mà đến cùng hắn cũng có ba gã Thần Vương. Dưới sự vây giết của bọn người Mã Ưng, Trần Trọng vẫn có thể phá vòng vây mà trốn.
1800 Ngân Xà Thập và Ngân Xà Thập Nhị chật vật tránh khỏi được, không bị trùng kích quá lớn, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi. - Hỗn đãn ah, lão gia hỏa này rõ ràng tự bạo, thần hồn của mấy vị đệ đệ chỉ sợ đều bị hủy mất, bọn hắn ngay cả cơ hội phục sinh cũng không có nữa!Ngân Xà Thập phiền muộn quát.