Chương trước: Chương 23 : Chịu Đòn Thay Cô
1. Văn Án & Phần Giới Thiệu Sách Xuất Bản
2. [quyển 1] Chương 01 : Trò Chơi
3. Chương 02 : Gặp Lại
4. Chương 03 : Gặp Lại Người Đàn Ông Thẻ Vàng
5. Chương 04 : Món Quà Sinh Nhật Đặc Biệt
6. Chương 05 : Vẫn Còn Nợ Một Ân Tình
7. Chương 06 : Gặp Dịp Thì Chơi
8. Chương 07 : Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Tôi
9. Chương 08 : Vết Rạn
10. Chương 09 : Giúp Đỡ Lần Thứ Hai
11. Chương 10 : Tự Mình Đa Tình
12. Chương 11 : Vì Muốn Tốt Cho Em
13. Chương 12 : Anh Còn Đau Hơn Cô
14. Chương 13 : Say Rượu Bị Hãm Hại
15. Chương 14 : Tranh Cãi
16. Chương 15 : Mất Tích
17. Chương 16 : Hoảng Sợ
18. Chương 17 : Chán Ghét Chính Mình
19. Chương 18 : Khủng Hoảng Tâm Lý
20. Chương 19 : Bẫy Tình
21. Chương 20 : Chỗ Dựa Vững Chắc
22. Chương 21 : Con Chỉ Yêu Cô Ấy
23. Chương 22 : Lần Thứ Hai Làm Chuyện Xấu
24. Chương 23 : Chịu Đòn Thay Cô
25. Chương 24 : Giả Dối Nham Hiểm
26. Chương 25 : Bộ Mặt Thật
27. Chương 26 : Hòa Hợp, Cũng Không Như Lúc Ban Đầu
28. Chương 27 : Lại Rơi Vào Đông Hầu Cung Lần Nữa
29. Chương 28 : Toại Nguyện
30. Chương 29 : Không Còn Lý Do Để Tiếp Tục
31. Chương 30 : Đính Hôn
32. Chương 31 : Em Là Của Lệ Cảnh Trình
33. Chương 32 : Không Thỏa Hiệp
34. Chương 33 : Bức Ảnh Thần Bí
35. Chương 34 : Đối Đầu Với Anh
36. Chương 35 : Không Có Nhà Để Về
37. Chương 36 : Bí Mật Lớn
38. Chương 37 : Đại Náo Vinh Gia
39. Chương 38 : Chữ Ký Để Lại Mầm Tai Họa
40. Chương 39 : Cạm Bẫy Bao Vây Cô
41. Chương 40 : Giao Dịch Đầu Tiên, Quên Hoắc Thiếu Huyền Đi
42. Chương 41 : Anh Sẽ Sưởi Ấm Lòng Em
43. Chương 42 : Trong Lòng Tôi Yêu Ai, Anh Cũng Muốn Quản Sao?
44. Chương 43 : Cam Tâm Tình Nguyện Theo Anh, Em Làm Được Không?
45. Chương 44 : Trái Tim Đau, Rất Đau
46. Chương 45 : Chị Em Chỉ Có Thể Gây Rắc Rối Chứ Không Giúp Được Gì
47. Chương 46 : Coi Anh Thành Người Khác
48. Chương 47 : Thanh Mai Trúc Mã Của Lệ Cảnh Trình
49. Chương 48 : Cố Ý Làm Tổn Thương
50. Chương 49 : Có Một Người Yêu Anh Như Vậy
51. Chương 50 : Chạy Trốn
52. Chương 51 : Người Em Yêu Vẫn Là Anh
53. Chương 52 : Gặp Chuyện Khó Khăn Không Được Trốn Tránh, Tôi Sẽ Giúp Em
54. Chương 53 : Bị Trói
55. Chương 54 : Bảo Bối
56. Chương 55 : Quyền Lợi Đặc Biệt Của Một Người
57. Chương 56 : Một Đài Hoa Sen
58. Chương 57 : Cũng Không Ai Buông Tay
59. Chương 58 : Thăm Dò
60. Chương 59 : Sự Thật Về Chuyện Đính Hôn Của Cô
61. Chương 60 : Anh Sẽ Cưới Em
62. [quyển 2] Chương 01 : Bỏ Trốn - Vinh Thiển, Em Định Đặt Anh Ở Đâu? (đặc Sắc)
63. Chương 02 : Hoắc Thiếu Huyền Kết Hôn - Vinh Thiển, Mất Tích ( Đặc Sắc )
64. Chương 03 : Đời Này Cô Cũng Không Thể Xóa Đi Vết Nhơ Bốn Năm Trước
65. Chương 04 : Vì Sao Bỏ Lại Thư Lan?
66. Chương 05 : Bắt Gian Tại Phòng
67. Chương 06 : Nghe Được Chuyện Của Bốn Năm Trước
68. Chương 07 : Anh Không Yêu Em, Cho Nên Mới Không Quan Tâm Quá Khứ Của Em
69. Chương 08 : Gia Đình Sụp Đổ, Không Còn Đường Lui
70. Chương 09 : Ông Chủ Phía Sau Đông Hầu Cung
71. Chương 10 : Hôm Nay Anh Ta Có Chạm Vào Em Sao?
72. Chương 11: Người Cưỡng Bức Tôi, Mang Họ Lệ
73. Chương 12 : Lệ Cảnh Trình, Đông Hầu Cung Là Của Anh Sao?
74. Chương 13 : Một Khi Anh Đối Xử Tốt Với Một Người, Chắc Chắn Là Có Âm Mưu
75. Chương 14 : Nếu Anh Đi Rồi, Em Phải Làm Sao Bây Giờ?
76. Chương 15 : Khẳng Định Anh Là Hung Thủ
77. Chương 16 : Đã Đi Rồi, Thì Cũng Đừng Trở Về Nữa (cứu Tình Địch Một Mạng)
78. Chương 17 : Thức Tỉnh (anh Không Còn Cưng Chiều Cô Như Trước Nữa)
79. Chương 18 : Sẽ Không, Anh Đừng Dìm Chết Em (đặc Sắc )
80. Chương 19 : Yêu Chiều Em Tận Xương
81. Chương 20 : Cô Và Lệ Cảnh Trình Đã Từng Tới Khách Sạn Này
82. Chương 21 : Bị Đưa Đến Cửa Phòng Người Khác
83. Chương 22 : Phòng Số 1001, Đưa Thẻ Phòng Năm Đó Cho Cô
84. Chương 23 : Hồi Ức (một Năm, Một Kiếp) (đặc Sắc)
85. Chương 24 : Đối Tốt Với Cô 999 Lần, Liệu Có Thể Bù Đắp Một Lần Tồi Tệ Năm Xưa?
86. Chương 25 : Thiển Bảo, Anh Muốn Một Đứa Con
87. Chương 26 : Cùng Có Thai
88. Chương 27 : Xóa Sạch?
89. Chương 28 : Giữ Lại, Từng Bước Uy Hiếp
90. Chương 29 : Kết Hôn, Trở Về Lệ Gia
91. Chương 30 : Cả Nhà Xem Cô Như Bảo Vật
92. Chương 31 : Quà Cưới Đau Lòng
93. Chương 32 : Kế Phản Gián (lộ Ra Bộ Mặt Thật)
94. Chương 33 : Em Tin Anh (âm Mưu Gây Tai Nạn Xe)
95. Chương 34 : Sự Thật Được Phơi Bày
96. Chương 35 : Biết Được Chuyện Bốn Năm Trước, Trốn Tránh Sự Thật Đau Đớn
97. Chương 36 : Đau Đớn Tận Trái Tim (phấn Khích)
98. Chương 37 : Tôi Có Thể Giúp Cô Rời Khỏi Anh Ta
99. Chương 38 : Tố Cáo Lệ Cảnh Trình Cưỡng Bức
100. Chương 39 : Giả Vờ Mệt Mỏi Vô Cùng
101. Chương 40 : Con Tôi Không Thể Có Người Cha Là Kẻ Cưỡng Bức
102. Chương 41 : Tối Hôm Qua Sao Anh Lại Làm Thế Với Em?
103. Chương 42 : Hình Như Cô Ấy (anh Ấy) Đã Biết Sự Thật
104. Chương 43 : Không Cho Anh Cùng Vào Phòng Sinh
105. Chương 44 : Mẹ Của Đứa Trẻ, Vĩnh Viễn Chỉ Có Một Người
106. Chương 45 : Trốn Đi
107. Chương 46 : Vinh Thiển, Anh Yêu Em Cũng Là Sai Sao? (cao Trào)
108. Chương 47 : Cấm Yêu
109. Chương 48 : Đã Mất Ba Còn Mất Mẹ Nữa Sao?
110. Chương 49 : Lệ Cảnh Trình, Tôi Phải Đi
111. Chương 50 : Cuộc Đời Tôi, Từ Nay Về Sau Không Hề Có Anh (cao Trào)
112. Chương 51 : Gặp Mặt Cũng Không Được
113. Chương 52 : Ba Năm Sau (phấn Khích)
114. Chương 53 : Ôm Con Gái Vào Lòng (phấn Khích)
115. Chương 54 : Là Con Trai Tôi Sao? (đặc Sắc)
116. Chương 55 : Ngang Nhiên Đoạt Con! (đặc Sắc)
117. Chương 56 : Muốn Giám Định Adn (được Ở Cùng Con Gái)
118. Chương 57 : Kêu Một Tiếng "mẹ"
119. Chương 58 : Người Khác Muốn Chạm Vào Cô? Mơ Tưởng
120. Chương 59 : Soi Đèn Cho Cô Trở Về
121. Chương 60 : Lệ Cảnh Trình, Anh Không Biết Xấu Hổ!
122. Chương 61 : Rốt Cuộc Trong Lòng Em Có Hoắc Thiếu Huyền Hay Là Tôi?
123. Chương 62 : Nụ Hôn Nhiệt Tình (được Đề Cử )
124. Chương 63 : Kiểm Tra Vết Thương Cho Em Thôi
125. Chương 64 : Cái Ôm Chí Mạng Bị Anh Nhìn Thấy
126. Chương 65 : Ba Ơi, Cứu Con!
127. Chương 66 : Thân Thế Của Tụng Tụng!
128. Chương 67: Lệ Cảnh Trình, Đừng Yêu Tôi Nữa, Trái Tim Tôi Thật Sự Rất Đau
129. Chương 68 : Ly Hôn
130. Chương 69 : Giữa Con Trai Và Con Gái, Cô Lựa Chọn Cứu Ai?
131. Chương 70 : Lệ Cảnh Trình Sung Sướng Khi Người Gặp Họa
132. [quyển 3]chương 01 : Vết Sẹo Dưới Chiếc Vòng Cổ
133. Chương 02 : Hôn Lên Nỗi Đau Của Cô
134. Chương 03 : Người Thực Vật Mất Tích!
135. Chương 04 : Bà Xã, Không Nhận Ra Anh Sao? (mỹ Nam Tới Rồi!)
136. Chương 05 : Hình Như Đụng Phải Chồng Cô
137. Chương 06 : Một Nụ Hôn Tai Họa! !
138. Chương 07 : Anh Ta Hôn Em, Tôi Cũng Hôn Em
139. Chương 08 : Lệ Cảnh Trình, Anh Đừng Đính Hôn!
140. Chương 09 : Tiểu Biệt Thắng Tân Hôn!
141. Chương 10 : Lệ Cảnh Trình, Tôi Đã Từng Gọi Điện Thoại Cầu Cứu Anh
142. Chương 11 : Hai Năm Trước ( Thượng )
143. Chương 12 : Hai Năm Trước ( Hạ )
144. Chương 13 : Tan Nát Cõi Lòng, Nước Mắt Đàn Ông
145. Chương 14 : Đồng Ý Quay Về Bên Anh
146. Chương 15 : Gọi Một Tiếng "mẹ"
147. Chương 16 : Cậu Hai "khuynh Quốc Khuynh Thành" Của Nhà Họ Lệ
148. Chương 17 : Bóng Đen Trong Phòng
149. Chương 18 : Cách Xa Hắn Một Chút, Hắn Là Một Tên Biến Thái
150. Chương 19 : Bọn Họ Đã Ly Hôn
151. Chương 20 : Lệ Cảnh Trình, Anh Quỳ Xuống!
152. Chương 21 : Muốn Cứu Cô, Trừ Phi Cưới Thịnh Thư Lan
153. Chương 22 : Năm Đó Anh Ấy Cưỡng Bức Cô Cũng Bởi Vì Tôi
154. Chương 23 : Anh Không Dứt Bỏ, Cô Cũng Không Buông Tay
155. Chương 24 : Hỏi Về Chuyện Năm Đó
156. Chương 25 : Smx - Ác Mộng Tái Hiện
157. Chương 26 : Hãy Tin Tưởng Chồng Em!
158. Chương 27 : Trầm Luân Thành Nghiện
159. Chương 28: Thiển Bảo, Em Có Yêu Anh Không?
160. Chương 29: Tống Trĩ Ninh Là Hoa Đào* Của Anh Phải Không?
161. Chương 30 : Xé Rách Sự Thuần Khiết
162. Chương 31 : Em Muốn Anh Đau Lòng Chết Sao?
163. Chương 32 : Anh Yêu Em
164. Chương 33 : Hãy Lấy Anh Lần Nữa!
165. Chương 34 : Tay Tôi Làm Cô Giật Mình Đúng Không?
166. Chương 35 : Tối Hôm Qua Anh Ở Cùng Một Chỗ Với Ai? (đặc Sắc!!)
167. Chương 36 : Đem Anh Bồi Thường Cho Em
168. Chương 37 : Thiển Bảo Rơi Vào Vại Giấm
169. Chương 38 : Lệ Cảnh Trình Bị Trói
170. Chương 39 : Bị Tình Địch Xát Muối Vào Vết Thương
171. Chương 40 : Theo Em Một Đêm Được Không?
172. Chương 41 : Khắc Khẩu
173. Chương 42 : Phát Bệnh
174. Chương 43 : Lệ Cảnh Trình, Sau Này Có Em Yêu Anh (đặc Sắc)
175. Chương 44 : Trả Lại Người Đàn Ông Cho Cô
176. Chương 45 : Chị Dâu, Chị Mang Thai Rồi Sao?
177. Chương 46 : Bị Gài Bẫy
178. Chương 47 : Đứa Bé Trong Bụng Cứu Cô
179. Chương 48 : Cậu Hai Cũng Tranh Làm Cha
180. Chương 49 : Hai Người Phụ Nữ Mang Thai
181. Chương 50 : Đứa Bé Này, Không Giữ Được
182. Chương 51 : Buộc Em Vào Lưng Quần Mang Theo Bên Người
183. Chương 52 : Cảnh Trình, Em Sẽ Bảo Vệ Anh! (diệu Kế Vạch Trần Sự Thật)
184. Chương 53 : Vinh Thiển Thử Mài Thứ Khác
185. Chương 54 : Vợ Chồng Trêu Chọc Lẫn Nhau (ấm Áp)
186. Chương 55 : Ân Tình Bị Vứt Bỏ
187. Chương 56 : Anh Lệ Thích Nhất Là Làm Những Việc Buồn Nôn
188. Chương 57 : Bí Mật Trong Cổ Vật
189. Chương 58 : Hôn Lễ Nhuốm Máu
190. Chương 59 : Vì Em Mà Anh Bị Liên Lụy, Có Đáng Không?
191. Chương 60 : Ma Quỷ Thức Tỉnh
192. Chương 61 : Vạch Trần
193. Chương 62 : Đại Boss Kinh Diễm Lên Sân Khấu
194. Chương 63: Chơi Cũng Đã Chán, Trả Lại Cô!
195. Chương 64 : Bầu Trời Của Nhà Họ Lệ Thay Đổi
196. Chương 65: Ba Ba Yêu Mẹ Nhất
197. Chương 66 - 67 - 68
198. Chương 69 - 70 - 71
199. Chương 72 - 73
200. Chương 74 (the End)
Chương 24 : Giả dối nham hiểm
Edit : Tiểu Bảo Nhi
Vinh Thiển ho khan hai tiếng: “Lệ Cảnh Trình, anh không biết vệ sinh là gì à?”
“Thế nào? Mùi thuốc là không dễ ngửi sao?”
“Không dễ chịu chút nào.” Cô vừa nói vừa dựa lưng vào ghế, không lo lắng đến chuyện kia nữa.
Lệ Cảnh Trình đưa Vinh Thiển đến nhà hàng, hai tay cô nắm chặt túi sách nhất định không đi vào. Anh nhìn cô thúc giục: “Còn không đi.”
Đây là nơi Hoắc Thiếu Huyền thường mang cô đến, tự dặn lòng phải quên nhưng khi đến những nơi từng cùng nhau đi qua lại không thể không nhớ đến. Cô hít thở thật sâu: “Được.”
Trên đường gặp quản lí khách sạn, thấy cô anh ta vội chạy đến : “Tiểu thư Vinh Thiển, ghế lô …”
Cô không lên tiếng, liếc mắt nhìn Lệ Cảnh Trình. Anh nhớ đến lúc ở cửa cô do dự mãi không thôi thì lạnh lùng lên tiếng: “Chuẩn bị đi.”
“Dạ, được.”
Vinh Thiển ngồi trước một bàn đầy đồ ăn, ăn từng chút một. Lệ Cảnh Trình chống tay, nghiêng đầu hỏi cô: “Đã nghĩ đến đâu rồi?”
“Về nhà.”
“Anh có thể cho em mượn một phòng.”
“Tôi không muốn.” Vinh Thiển ngẩng đầu nhìn anh: “Dù sao cũng vẫn phải về nhà, tránh được một lúc nhưng không tránh được cả đời.”
“Để anh dạy em một chiêu.” Lệ Cảnh Trình cầm đồ uống rồi bước qua chỗ Vinh Thiển, đặt tay lên vai cô: “Mua một bó hoa, trực tiếp vào phòng bệnh nhận lỗi.”
“Mua bó hoa cúc sao?”
Lệ Cảnh Trình lấy tay chọc má cô, Vinh Thiển đau đến mức chỉ thiếu nước nhảy dựng lên: “Lệ Cảnh Trình, đừng chọc vào mặt tôi.”
Anh ngăn lại không cho cô đứng lên rồi lại trở về ngồi đối diện cô: “Dựa vào năng lực của em còn chưa đủ hại người đâu. Hiện giờ ai cũng biết em là người hạ thuốc, nếu em không nhận lỗi, sau này ba em còn tin tưởng em sao?”
Vinh Thiển không nói gì, chỉ im lặng ngồi ăn tiếp. Ăn xong, Lệ Cảnh Trình đưa cô trở lại bệnh viện, trước cửa bệnh viện còn thay cô mua một bó hoa Tulip.
Cố Tân Trúc nằm trong phòng bệnh, bộ dáng nhợt nhạt yếu ớt. Vinh An Thâm ngồi bên cạnh, ân cần hỏi: “Có cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
“An Thâm, anh nói xem, có phải đến giờ Thiển Thiển vẫn không thể chấp nhận em hay không? Em luôn xem Thiển Thiển như là con ruột của mình, em đối với con như thế nào, anh đều thấy, vậy mà …”
Nét mặt Vinh An Thâm u ám, lấy khăn tay lau nước mắt cho Cố Tân Trúc: “Con còn nhỏ, em đừng để trong lòng.”
“Nhất định là do em đã làm sai.”
“Mẹ!” Vinh Trạch ngắt lời bà: “Mẹ đã bị hại đến mức này, còn nói đỡ cho nó. Mẹ không cần tính mạng mình nữa sao?”
Vinh Thiển đẩy cửa bước vào. Vinh An Thâm ngẩng lên, nhìn cô rồi nhìn Lệ Cảnh Trình đang đi đằng sau. Cô đi đến bên giường, mắt còn ướt: “Mẹ. Con xin lỗi. Là do con sai.”
Cố Tân Trúc há mồm ngạc nhiên, còn rất nhiều điều chưa kịp nói bà đành phải nuốt về.
“Con vốn rất tùy hứng, nhưng không nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng đến như vậy. Con chưa bao giờ nghĩ sẽ hãm hại mẹ, điều này chắc mẹ cũng hiểu.”
Vinh An Thâm không rời mắt khỏi Cố Tân Trúc. Vinh Trạch tức giận nói: “Một câu xin lỗi là coi như xong sao? Có mối hận thù gì khiến cô phải ra tay như vậy?”
“Vốn đã nói rồi, Thiển Thiển còn nhỏ.”
Vinh Thiển nhìn chằm chằm Lệ Cảnh Trình, anh còn nói ra được như vậy, còn nhỏ sao? Vậy chắc hắn là lão già nên có thể thay cô chịu trận. Lời này kì thật là nói để cho Vinh An Thâm nghe, Vinh An Thâm nghe vậy gật gật đầu. Cố Tân Trúc thấy thế vội hướng sang Vinh Trạch: “Quên đi, đều là người một nhà. Hơn nữa, Thiển Thiển cũng không cố ý, mẹ cũng không xảy ra chuyện gì to tát.”
Vinh An Thâm vui mừng thấy sự việc tiến triển quá mong đợi: “Các con về trước đi, để ba ở lại đêm nay.”
Mấy người đi ra đến cửa bệnh viện, xe được lái tới, Vinh Trạch đi đầu mở cửa xe: “Không phải có chỗ dựa vững chắc rồi sao? Sợ là thấy xe của Vinh gia cô cũng chướng mắt rồi.”
“Anh…” Vinh Thiển vội ngắt lời: “Chuyện anh nói vừa mắt Vinh gia gì đó, sau này mới nói được. Còn hiện giờ, quan trọng là ở ba, ba muốn thì em sẽ không cãi lời.”
Vinh Trạch hậm hực hừ nhẹ rồi bước lên xe.
Lệ Cảnh Trình bước đến bên cạnh Vinh Thiển: “Đi. Anh đưa em về.”
Vinh Thiển lùi lại mấy bước: “Tôi tự đi xe về được rồi.”
“Sao vậy? Sợ à?” Dứt lời, Lệ Cảnh Trình tóm tay, kéo cô đi đằng sau. Cô thật sự thấy trong lòng có gì đó không đúng. Biết rõ anh có ý đồ với mình nhưng dù sao cũng là cô gọi điện xin anh giúp đỡ.
Tới trước của Vinh gia, Vinh Thiển vẫn chưa bước xuống, cô nhìn toà biệt thự trước mặt xuyên qua cửa sổ: “Đáng ra tôi không nên làm như vậy. Tôi phải thành cáo già giống anh, nhẫn nhịn đến cuối cùng.”
Lệ Cảnh Trình quay qua nhìn cô. Vinh Thiển thấy vậy vội tránh ánh mắt anh. Đôi mắt anh thâm trầm nhìn cô, chính vì tính cách Vinh Thiển như vậy mới hấp dẫn anh. Cô mới 20 tuổi, chuyện âm hiểm giả dối đều phải do anh làm, cô không nên nhúng tay vào. Vinh Thiển đẩy cửa xe bước xuống.
Cố Tân Trúc xuất viện, chuyện thuốc xổ đó Vinh An Thâm cũng không nhắc đến một lời.
Mỗi năm, trường học đều tổ chức đại hội thể dục thể thao hai lần. Vinh Thiển vốn không định tham gia nhưng thầy giáo biết cô chạy cự ly dài rất giỏi, không hỏi ý cô đã liền đăng kí.
Hoắc Thiếu Huyền nhận được điện thoại từ giáo viên chủ nhiệm: “Hoắc thiếu, thứ tư trường tổ chức đại hội thể dục thể thao, Vinh Thiển có tham gia chạy cự ly dài.”
Bàn tay Hoắc Thiếu Huyền cầm di động nắm chặt lại, một lúc lâu sau mới đáp: “Tôi biết rồi.”
Mỗi lần trường Vinh Thiển có hoạt động gì đó, Hoắc Thiếu Huyền đều đi, đây đã thành thói quen của anh.
Tại sân thể dục của trường hoc.
Vinh Thiển mặc đồng phục đứng ở hàng đầu tiên, tóc buộc đuôi ngựa, chân đi đôi giày thể thao màu xanh lam làm cả người toát lên vẻ trẻ trung, năng động. Lâm Nam cùng Hà Mộ ở bên cạnh ra sức cổ vũ. Đây là chạy đường dài 1500 mét nha, chỉ có những cô gái mạnh mẽ mới có thể chạy nổi.
Lệ Cảnh Trình đứng ở giữa dàn giáo sư, anh cũng là nhận được tin báo mà tới dự. Không có cách nào khác, muốn thu phục tiểu nha đầu này không dùng mưu là không được.
Súng lệnh vang lên, Vinh Thiển cũng xuất phát. Chạy cự ly dài quan trọng nhất là sức chịu đựng, cô không vội chạy, chỉ thong thả chạy quanh sân thể dục một vòng, ánh mắt vô tình liếc thấy một bóng dáng quen thuộc nhưng đã lùi dần về phía sau, cô không thể quay lại.
Vinh Thiển bắt đầu chạy vòng thứ hai, đến chỗ vừa rồi thì cố ý giảm tốc độ. Quả nhiên, cô thấy Hoắc Thiếu Huyền đang đứng giữa đám người, anh mặc quần dài Armani màu khói, áo vàng nhạt, thân hình cao lớn như hạc đứng giữa đàn gà, khuôn mặt tiều tụy dưới ánh nắng càng thêm phần gợi cảm. Cô không nhịn được thấy mũi chua xót, tốc độ ngày càng chậm, Lâm Nam gào to: “Thiển Thiển, cố lên!”
Hoắc Thiếu Huyền nhấc chân bước rời đi. Hốc mắt Vinh Thiển ướt át, bóng người trong mắt trở nên mơ hồ, hơn nửa số đối thủ đã vượt qua cô. Đến lúc chạy vòng cuối cùng, thấy bóng dáng Hoắc Thiếu Huyền ngày càng xa dần, cái gì cô cũng không muốn nghĩ chỉ đột nhiên tăng tốc. Lồng ngực phập phồng như bị rút cạn không khí thế nhưng mỗi tiếng tim đập mạnh như một tiếng trống cổ vũ cô.
“Hoắc Thiếu Huyền!” Cô hô to: “Hoắc Thiếu Huyền!”
Bóng dáng của Hoắc Thiếu Huyền từ đằng xa bỗng cứng ngắc dừng bước.
Huyên náo bên này không thể không truyền vào tai Lệ Cảnh Trình đang đứng ở cách đó không xa.
Xem tiếp: Chương 25 : Bộ Mặt Thật