21 Đêm xuống, tôi lại không ngủ được. Chẳng biết từ bao giờ, tôi bắt đầu khó ngủ, sau hôm Thiên Luân đi thì càng khó chịu hơn nữa. Vốn dĩ là năm người ba phòng, bây giờ chỉ còn lại ba thằng con trai chúng tôi, ngủ một mình khiến tôi có đôi chút không quen.
22 Thật sự, từ lúc cứu Hân ra, tôi đã mơ hồ cảm thấy Dĩnh Hân mà tôi yêu trước đây đã thật sự chết rồi. THIÊN LUÂNTôi đứng ở một góc, khoanh tay nhìn Khả Vi đang băng bó cho Khải Nam và Đường Phi.
23 Hình phạt tàn khốc nhất thượng đế dành cho tôi không phải là gây ra những đau thương kia, Mà là khiến tôi gặp lầm người, yêu lầm người. DĨNH NGÔNCó người từng nói rằng, bạn sẽ không bao giờ biết được số phận đưa bạn đến đâu nếu bạn vẫn chưa đủ tuyệt vọng.
24 Bạn cho rằng, mình chẳng bao giờ học được cách tàn nhẫn với người khác sao? Đó chỉ là vì bản thân bạn chưa đủ tuyệt vọng mà thôi. HI VĂNRời khỏi hầm ngầm, tôi không vội trở về văn phòng của mình mà quay lại cổng chính.
25
26 Ánh mắt anh làm khóe môi tôi run run, nhưng lại không thể thốt lên lời nào. Chỉ tôi biết, anh đã chạm đúng vào vết thương lòng của tôi. Trong tích tắc đó, tất cả bí mật đều bị anh vạch trần, lớp bảo vệ kiên cố mà tôi đã xây dựng bao lâu nay bỗng chốc lại bị khai quật ra dưới ánh sáng.
27 Anh biết em không yêu anh, nhưng cũng chẳng sao. Chỉ cần để anh yêu em là đủ rồi. THIÊN LUÂNTôi và Hân ngồi tàu mấy ngày mới đến được Phuket. Suốt thời gian này, cô hầu như rất ít nói, thi thoảng sẽ lại nhìn ra vùng biển xa xa như hồi tưởng lại điều gì đó.
28 Em mệt mỏi rồi! Vì vậy chúng ta không yêu nhau nữa được không?DĨNH HÂNNơi đường chân trời đen thẫm, chút tia sáng le lói đầu ngày cũng bị nhấn chìm trong màn mưa rả rích.
29 Có một số thứ, cả đời này chỉ cần sai một lần là đủ rồi. DĨNH HÂNCảnh vệ gọi cho tôi, báo có người tên Chí Bân muốn xông vào nhà. Lúc tôi thư thái khoác áo choàng ra mở cửa, Chí Bân đứng sững bên ngoài một chút, ánh mắt cậu ta dừng lại trước vết máu còn đọng lại trên cổ tôi, cố nén giọng nói: “Hi Văn đâu?”.
30 Vì yêu em nên anh mới cố chấp như vậy, muốn mang những gì tốt nhất cho em. HI VĂNBị Chí Bân lôi ra ngoài tẩn ột trận xong, tôi mới gấp rút bước như chạy trở về phòng.
31 Nếu như được sinh ra một lần nữa, tôi hi vọng chúng ta vẫn có thể là bạn của nhauDĨNH NGÔNTôi chưa từng nghĩ, chúng tôi đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng vẫn gặp lại nhau.
32 DĨNH HÂNMột khắc đó, tôi nghĩ, đã là lần cuối cùng mình nhìn thấy Hi Văn. Thế nhưng, lần mở mắt sau đó, tôi vẫn thấy mình còn sống, với một khẩu súng kề ngay thái dương, trong khi đó Hi Văn lại ngã khụy xuống.
33 Tôi chôn mọi thứ vào một vùng kí ức cũ. Đau thương, vui vẻ, tuyệt vọng, tất cả rồi cũng sẽ qua…---oo0oo---DĨNH NGÔNĐang mê man trong mộng đẹp, tôi bỗng bị đánh thức bởi bàn tay ai đó cọ cọ vào mặt mình.
34 Đoạn cuối: Ngày hôm quaMười năm như một giấc mộng dài. Thì ra, ngủ một giấc tỉnh dậy, tất cả mọi thứ đều trở thành ngày hôm qua. ---oo0oo---DĨNH HÂNMười năm, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại Khải Nam trong tình cảnh như vậy.