Có những nỗi đau không thể nói thành lời, chỉ có thể chịu đựng cho đến khi nó phai nhạt dần. Cố Diệc Thành yêu Thư Thù, thời tuổi trẻ nông cạn ngông cuồng cảm thấy không có thứ gì hay người nào là không thể có được, nhưng ánh mắt Thư Thù mãi mãi không nhìn thấy anh.