Dịch: Tàng Thư Viện (Từ đầu => Q1C27), Bạch Ngọc Sách (còn lại)Trường sinh, ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của nó? Biết bao thiên tài thân nhân dành cả đời để tìm tòi hòng đạt được cái gọi là "thọ cùng trời đất", muốn vận dụng những điều huyền bí đất trời mà mình thấu hiểu được để nghịch thiên, thế nhưng giỏi lắm cũng chỉ đổi lại được vài trăm năm tại thế mà thôi.
Nhân Đạo Kỷ Nguyên là một trong những truyện tiên hiệp hay viết nhiều về đạo, ai cũng có đạo của chính mình. Là nhân vật chính, con đường nhập đạo của Nam Lạc đầy màu sắc: ba năm ngồi dưới tuyết, ba năm ngồi cạnh lò đan, một năm tụng Hoàng Đình, một năm cầu đạo tại Ngọc Hư, một năm đứng lặng sân Thiên đình, ba năm hộ Thái Nhất dò xét thiên địa; 10 năm luyện hóa Thái Âm bi; 7 năm bước bộ xuyên sơn hà; 33 năm nhập huyết hải trải 300 kiếp, 1000 năm luân hồi trong tính càn khôn, để mà:"Tu đạo nửa trăm, nhất thời ngộ đạo, một kiếm hóa thiên hà""năm trăm năm kết đạo duyên, hồng hoang thiên địa tiêu xa tiên.
Dịch: quantlXà thân khai linhBất cầu thông thiên triệt địaChích nguyện thoát thử yêu thânNgưỡng quan tinh nguyệt nạp thanh linhDu tẩu nhân gian thể thiên tâmTâm trung nhất lũ chấp trứ niệmDu du thiên tái thành đạo kiếmTrảm tẫn vọng niệm!Tạm dịch:Thân rắn mở linhChẳng cần thấu trời hiểu đấtChỉ mong thoát khỏi thân yêuNgắm nhìn tinh nguyệt nạp khí thanhĐi trong nhân gian nghiệm đạo trờiTrong lòng giữ lại tia chấp niệmTrải qua trăm năm thành đạo kiếmChém hết tưởng niệm!Lời dịch giả:Thân Vẫn Chỉ Tiêm là tác giả tiên hiệp bậc nhất của Trung Quốc, truyện của lão theo ta có thể tóm gọn trong mấy câu sau: "Huyền diệu mê ly, kì ảo phiêu bồng, quỷ kế đa đoan, lạnh lùng tàn nhẫn".
Hắn ngẫu nhiên bị đưa tới một thế giới khác, đoạt xá sống lại trong một thân thể mới, hắn từng bước đấu tranh sinh tồn, tăng tiến tu vi. Khi đã đứng trên đỉnh cao, hắn mới phát hiện ra rằng, sự "tái sinh" của mình không chỉ là một chuyện đơn giản như vậy.