Em lúc nào cũng tỏ ra kiên cường trong mắt anh,em thật mong manh,thật thuần khiết như sương mai,nhưng ông trời đã bắt em gánh chịu quá nhiều đau khổ,anh muốn là niềm tin,là hi vọng là nguồn sáng để dẫn dắt em ra khỏi bệnh tật và hơn hết anh sẽ không để em phải lúc nào cũng nghĩ đến mình sẽ chết,thời gian của em không phải là một hay hai ba ngày mà là một đời.