"Ta đã không còn là sát thủ. Cho nên. . . . ta thuộc về ánh mặt trời!" - Trần Tuấn Long. Giữa trưa, mười ba giờ một khắc, Trần Tuấn Long lẳng lặng kéo một cái vali hành lý không lớn lắm, đi theo dòng người đứng vào trạm đỗ xe phía Tây thành phố Bắc Kinh.