“Rầm rầm” một tiếng, trong nháy mắt tất cả chén đĩa tan tành, ngay cả một cái nguyên vẹn cũng không chừa lại.
Tôi nghĩ tôi phải đi uống nước trước, chảy quá nhiều mồ hôi, sắp hư thoát rồi.
Sự thật chứng minh, đứa nhỏ còn không bằng Mao Mao của nhà tôi.
Lúc này, Sài Sài bắt đầu thục giục tôi.
Không còn cách nào, tôi chỉ có thể để tiền lại cho đứa nhỏ, bắt hắn đi mua lại chén đĩa, sau đó chính mình cùng Sài Sài đi xuống lầu dưới, gõ cửa nhà Kiều bang chủ.
Gõ đến đau tay, bên trong cũng không có động tĩnh.
“Quên đi, mỗi lần đến tìm hắn cũng không có ở nhà, có lẽ đây là số mệnh a, tao nghĩ chắc ông trời không muốn tao xin lỗi hắn.” Sài Sài lại bắt đầu viện cớ.
“Mày ít học cái bộ dạng của Đồng Diêu đi.” Tôi nheo mắt liếc nàng một cái.
Đúng lúc này, điện thoại của tôi đổ chuông, vốn nghĩ là Thịnh hồ ly gọi tới, ai ngờ bên trong lại truyền tới một giọng nói uy nghiêm: “Là Hàn Thực Sắc phải không? Ta là Tiêu Ngôn cảnh sát ở đồn cảnh sát khu vực, chúng ta có vụ án cần ngươi phối hợp một chút, làm phiền ngươi tới chỗ chúng ta một lúc.”
Tôi nghe xong, chân lập tức nhuyễn ra.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi đi vào đồn cảnh sát.
Đầu quay như chong chóng, khẩn trương suy xét lại những việc xấu mình đã làm.
Lần trước nhặt được năm mươi đồng, không nộp lên mà trực tiếp giữ dùng.
Còn có lần lợi dụng công việc thuận tiện đùa giỡn mấy tiểu chính thái.
Chuyện vặt này cũng không đáng lo ngại lắm đi.
Đang xem xét lại tội lỗi của chính mình, Sài Sài cũng nhận được điện thoại của cảnh sát kia, cũng mời nàng tới đồn cảnh sát.
Tôi và Sài Sài có cùng suy nghĩ, nhận thấy sự tình không ổn.
Tiêu Ngôn đồn cảnh sát khu vực, không phải đến địa bàn của Kiều bang chủ sao?
Còn có thể có chuyện gì a, nhất định là Kiều bang chủ kiện cáo Sài Sài đánh lén cảnh sát rồi.
Xong đời, tội danh này rất nặng.
Cái gì nên đến thì sẽ đến, chúng tôi chỉ có thể bất chấp khó khăn mà đi.
Vừa mới bước vào đồn cảnh sát, trước mặt liền thấy Kiều bang chủ cao to mặc cảnh phục ngồi bên trên nhìn về phía chúng tôi cười.
Không, hẳn là nhìn về phía Sài Sài cười.
Ý tứ nụ cười kia là: Cư nhiên đánh lén cảnh sát, lão tử so với quản lý thành phố còn ngạo mạn hơn, đồ con gái xấu xí như cô không muốn sống rồi, hôm nay ta liền liên hợp các anh em lại chỉnh chết ngươi, bỏ tù ngươi tám năm mười năm.
Nhìn thấy nụ cười chói mắt kia, tôi thực tức giận, nhưng mà tôi không dám lên tiếng.
Sài Sài cũng tức giận lên, vì thế nàng nổi trận lôi đình.
Chỉ thấy Sài Sài lập tức xông tới trước mặt đội trưởng Kiều, thở sâu, nhắm chặt mắt, tiếp theo, nhất cổ tác khí (một tiếng trống để cổ động tinh thần) nói với hắn: “Ta biết là lỗi của ta trước, nhưng cũng không phải ta cố ý. Lúc ấy xung quanh thực sự quá tối, căn bản ta không biết là ngươi, sau này tuy đã biết nhưng vì việc buổi tối ngươi làm với ta, ta bực mình quá mới có thể tổn thương ngươi như vậy….Ta biết cách làm của ta tổn thương rất nhiều đến tự tôn nam giới của ngươi, là lỗi của ta, này, khoản tiền lần trước, cho ngươi, chúng ta từ nay về sau thanh toán xong, không ai nợ ai!”
Sau khi nói xong, Sài Sài bất quá suy nghĩ.
Người đàn ông này sao lại nhỏ mọn như vậy a, vóc dáng cao lớn trắng trẻo như vậy.
Thế là nàng cũng quyết định cho Kiều bang chủ một kích trí mạng, nhân tiện nói: “Còn có, chuyện này cũng không thể trách ta, tiểu đệ đệ của ngươi cũng quá yếu…. Được rồi, bớt nói nhảm đi, bắt đầu tra khảo ta đi.”
Lúc này, đồn cảnh sát vốn luôn bồn bề nhiều việc bỗng nhiên im lặng. Ngay cả tiếng bụi bặm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Một cảnh sát thúc thúc đánh rơi điện thoại trên mặt đất, một cảnh sát thúc thúc đánh rơi miếng bánh ngậm trong miệng, một cảnh sát thúc thúc khác cằm rơi trên mặt đất.
Đè nén, chính là một hồi thì thầm khe khẽ.
“Mỹ nữ này nói, buổi tối hôm đó…nàng không biết là lão đại….còn nói làm ra tổn hại rất lớn đối với danh dự nam nhân của lão đại chúng ta…đến tột cùng là có ý gì a?”
“Ngu ngốc, còn không nghe ra ư, mấy năm ở trường cảnh sát ngươi học hành thế nào? Chuyện này chính là mỹ nữ này yêu mến nam nhân khác, nhưng ngày đó trong phòng quá tối nên nhìn nhầm, lên nhầm với lão đại chúng ta.”
“A, ý của ngươi là, lão đại chúng ta bị cưỡng gian a?!”
“Không chỉ như thế, mỹ nữ còn ghét bỏ vì nơi đó của lão đại chúng ta thực yếu!”
“Thì ra lão đại chúng ta là ngoài mạnh trong yếu a!”
“Đúng vậy, thật thê thảm a!”
Nghe vậy, mặt Kiều bang chủ trong một giây đồng hồ biến hóa bảy màu.
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím.
Trong lòng tôi cả kinh, con mẹ nó, thì ra Kiều bang chủ là người nhà của Thịnh hồ ly.
Sài Sài đối với kết quả như vậy hiển nhiên rất vừa lòng.
Nhưng lúc này, một cảnh sát áp giải một người đàn ông ra, không biết nơi này đang xảy ra chuyện gì, nói với đồn trưởng Kiều: “Lão đại, ta đã dựa theo phân phó của ngươi, báo cho hai mỹ nữ kia đến nhận diện phạm nhân.”
Tôi bình tĩnh nhìn một cái, nhận ra đầu phạm nhân bị lôi kéo kia chính là tên biến thái từng nhìn trúng Sài Sài nghĩ muốn cướp đoạt mỹ nhân – Doãn Chí Viễn.
Ánh sáng lóe lên, tôi hiểu ra.
Thì ra Kiều bang chủ, người ta là giúp đỡ chúng tôi bắt được người đàn ông này, cần chúng tôi đến xác nhận hành vi phạm tội của hắn đấy ư!
Thì ra ý cười của đồn trưởng Kiều với chúng tôi là: Nữ nhân, tuy rằng ngươi đá ta, nhưng ai bảo ta là cảnh sát thúc thúc của các người? Không so đo với ngươi, vẫn là giúp ngươi bắt người đến đây, về sau không cần lo lằng sợ hãi nữa.
Hiểu lầm a hiểu lầm, quả thực là hiểu lầm to lớn rồi!