21 Vòng một lượt xuống, cuối cùng Thẩm Nguyệt Hoa đã biết hết người trong Trương gia.
Đương nhiên, còn có vài đứa cháu nhỏ đang chơi ngoài sân, bọn chúng không có hứng thú đối với người thím mới vào của này, ngược lại chỉ quan tâm đến món đồ chơi trên tay, còn có chính là lúc ăn cơm.
22 Mã Quế Hoa nói được thật hùng hổ, may mà cuối cùng đã có chút kiềm hãm, nghe qua cũng không phải rất chướng tai khiến người ta ghét, chắc hẳn trước đó do bị Lý Quế Phân hung hăng trừng trị, giáo huấn một trận, mới như cũ ngoan ngoãn mà thôi.
23 Hàn Thiến Phương vốn là người có tâm cơ sâu nhất trong Trương gia, sau khi nghe được Thẩm Nguyệt Hoa nói vậy, trái lại không ngồi yên nhất, hận không thể nhảy dựng lên, bảo Thẩm Nguyệt Hoa lập tức đi ngay lấy 500 đồng tiền sính lễ trở về.
24 Trương Thiết Đầu gõ gõ ống điếu, lúc này mới lên tiếng: "Nếu đã không có chuyện gì, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, dọn dẹp rồi trở về ngủ đi, ngày mai còn ra đồng làm việc, nghỉ sớm một chút để dưỡng tốt tinh thần.
25 Khi Thẩm Nguyệt Hoa nghe hắn nói chuyện với mình, thì cực kì kinh hãi.
Giật mình cũng không phải bởi vì câu nói của hắn, mà là hắn lại có thể nói chuyện với mình.
26 Lúc này sắc trời mới tờ mờ sáng, trước đó vài ngày ở đây còn có tuyết rơi, chỗ này vốn là đại lục miền đông bắc, nên mùa xuân đến trễ hơn so với miền nam.
27 Thẩm Nguyệt Hoa thở dài, thầm nghĩ: Đời trước mình sống quá hồ đồ lờ mờ, cái gì cũng không biết, mặc dù nhìn ra cậu mợ đối với mình không tốt cũng không để trong lòng, chỉ cho là mọi người đều là thân thích, dù sao quan hệ không phải ruột thịt, mình không thể cứng rắn làm người ta tốt với mình.
28 Sắc mặt Triệu Lệ Hoa rất khó nhìn, lỗ mũi thở hổn hển tỏa ra khí thô đục.
Tròng mắt bà ta chuyển động điên cuồng, sau đó đem ánh mắt đặt lên người Thẩm Nguyệt Hoa, nói: "Sao lời này của cháu giống như không thật vậy? Khoan hãy nói đến số tiền đến cùng phải vay nặng lãi hay không, chỉ nói người vay tiền là Trương Kiến Bân, dù thế nào cũng là lỗi của người Trương gia, mợ không tin những người cho vay nặng lãi lớn lối như vậy, thị phi không phân trắng đen!"
Thẩm Nguyệt Hoa đã sớm biết chỉ bằng mượn vài câu nói xạo, cũng không thể lừa gạt được Triệu Lệ Hoa.
29 Thẩm Nguyệt Hoa dụi mắt, hốc mắt đỏ bừng nói: "Mợ, cho nên cháu mới nói con có lỗi với mợ, cháu nghe xong lời của Trương Kiến Nghiệp, cả đêm cũng ngủ không được, nên sáng sớm tinh mơ hôm nay liền tới đây.