21 “Sao có thể?”
“Hơi tiếc. Có lẽ đây là đầu mối vô dụng. ”
Chân Noãn bị đả kích bội phần. Cô khó khăn lắm mới tìm được vết máu trên cành hoa, vậy mà lại vô dụng ư? Cô khẽ thở dài rồi ngắt máy, cất giọng lí nhí vẻ hơi thất bại: “Vừa nãy, anh nói đúng rồi.
22 Bình minh ló rạng, ánh mặt trời tỏa sáng che lấp dần ánh đèn huỳnh quang trên trần văn phòng.
Văn phòng của Tần Xu khá bừa bộn, trên bàn là chồng bản vẽ phác họa vân tay, tổng thể có, chi tiết cũng có khiến người ta hoa cả mắt.
23 Chân Noãn khẽ thở phào, không hiểu câu nói bất chợt kia của anh có ý gì, vội nâng cốc trà lên rồi một hơi uống liền mấy ngụm.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giấy sột soạt.
24 Chân Noãn thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: “Hay thật đấy! Dù xương rồng nhìn có vẻ dễ trồng nhưng thực tế, rất nhiều người chăm thế nào nó cũng chết. ”
“Vậy ư?” Anh cười cười, ký tên xong rồi đóng tập hồ sơ lại, đưa cho cô.
25 Chân Noãn thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: “Hay thật đấy! Dù xương rồng nhìn có vẻ dễ trồng nhưng thực tế, rất nhiều người chăm thế nào nó cũng chết. ”
“Vậy ư?” Anh cười cười, ký tên xong rồi đóng tập hồ sơ lại, đưa cho cô.
26 Chị dâu Khương Hiểu đứng trong đám người thấy vậy, cầm đầu gào khóc: “Nhìn đi nhìn đi! Cảnh sát đánh người! Có ai không, cảnh sát đánh người kìa!”
Chân Noãn không thể tin được mở to mắt nhìn.
27 Chị dâu Khương Hiểu đứng trong đám người thấy vậy, cầm đầu gào khóc: “Nhìn đi nhìn đi! Cảnh sát đánh người! Có ai không, cảnh sát đánh người kìa!”
Chân Noãn không thể tin được mở to mắt nhìn.
28 “Không sao!” Anh ra chiều rộng lượng khai sáng giúp cô. “Từ từ em sẽ biết mắng người thôi. ”
“. . . ” Chân Noãn ngại ngùng, sau khi nghe những lời trêu đùa của anh, cô ít nhiều đã quên đi nỗi sợ hãi khi nãy.
29 “Không sao!” Anh ra chiều rộng lượng khai sáng giúp cô. “Từ từ em sẽ biết mắng người thôi. ”
“. . . ” Chân Noãn ngại ngùng, sau khi nghe những lời trêu đùa của anh, cô ít nhiều đã quên đi nỗi sợ hãi khi nãy.
30 Anh dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô. Chân Noãn lập tức cứng người lại, lẽ nào mình đã nhiều lời quá ư?
Nhưng chỉ một lúc sau, khóe môi anh lại khẽ nhếch lên rồi nói: “Vậy đi, tôi bảo đảm sẽ giữ em lại sau kì thực tập, chỉ cần em đừng tiết lộ bí mật kinh thiên động địa này cho ai biết, có chịu không?”
Giọng điệu như đang lừa trẻ con này…
“…”
Ngôn Hàm bước vào tòa nhà, nhân viên y tế lập tức chạy tới định giúp anh băng bó vết thương.
31 Anh dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô. Chân Noãn lập tức cứng người lại, lẽ nào mình đã nhiều lời quá ư?
Nhưng chỉ một lúc sau, khóe môi anh lại khẽ nhếch lên rồi nói: “Vậy đi, tôi bảo đảm sẽ giữ em lại sau kì thực tập, chỉ cần em đừng tiết lộ bí mật kinh thiên động địa này cho ai biết, có chịu không?”
Giọng điệu như đang lừa trẻ con này…
“…”
Ngôn Hàm bước vào tòa nhà, nhân viên y tế lập tức chạy tới định giúp anh băng bó vết thương.
32 Chân Noãn hộc tốc chạy vào sân.
Trước cao ốc văn phòng, Ngôn Hàm một tay nhét vào túi, một mình đứng cạnh bồn hoa. Anh mặc chiếc áo khoác dài màu đen hơi pha sắc đỏ, bên trong là áo sơ mi trắng cài kín nút.
33 Chân Noãn hộc tốc chạy vào sân.
Trước cao ốc văn phòng, Ngôn Hàm một tay nhét vào túi, một mình đứng cạnh bồn hoa. Anh mặc chiếc áo khoác dài màu đen hơi pha sắc đỏ, bên trong là áo sơ mi trắng cài kín nút.
34 “Bởi vì Đổng Tư Tư thông minh nên cô ta vào phòng riêng không tới một phút đồng hồ đã kéo Thân Trạch Thiên vào rồi nhanh chóng cùng anh ta rời đi. ”
Chân Noãn dần dần hiểu ra: “Ngay từ đầu, Khương Hiểu đã lập kế hoạch hãm hại Đổng Tư Tư ở trong phòng riêng, để cho các phù rể ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng cãi vã, biến họ thành nhân chứng.
35 “Bởi vì Đổng Tư Tư thông minh nên cô ta vào phòng riêng không tới một phút đồng hồ đã kéo Thân Trạch Thiên vào rồi nhanh chóng cùng anh ta rời đi. ”
Chân Noãn dần dần hiểu ra: “Ngay từ đầu, Khương Hiểu đã lập kế hoạch hãm hại Đổng Tư Tư ở trong phòng riêng, để cho các phù rể ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng cãi vã, biến họ thành nhân chứng.
36 Ngôn Hàm lẳng lặng đứng bên cạnh bức tranh tên Hạ Thời, nhìn đăm đăm không hề chớp mắt. Trong thoáng chốc, bức tranh kia dường như đang cử động. Cơn gió mùa hạ thổi qua ngõ Thanh Thạch, lá cây xào xạc, hoa rơi lả tả.
37 Ngôn Hàm lẳng lặng đứng bên cạnh bức tranh tên Hạ Thời, nhìn đăm đăm không hề chớp mắt. Trong thoáng chốc, bức tranh kia dường như đang cử động. Cơn gió mùa hạ thổi qua ngõ Thanh Thạch, lá cây xào xạc, hoa rơi lả tả.
38 Không biết từ bao giờ, thời gian cứ trôi qua từng ngày, anh càng lúc càng cao lớn. Trong vô thức anh còn chưa kịp nhận ra, quay đầu nhìn lại đã yêu cô đến khắc sâu vào xương tủy.
39 Không biết từ bao giờ, thời gian cứ trôi qua từng ngày, anh càng lúc càng cao lớn. Trong vô thức anh còn chưa kịp nhận ra, quay đầu nhìn lại đã yêu cô đến khắc sâu vào xương tủy.
40 “Tìm chị có việc à?”
“Không có việc thì không thể tìm chị sao?” Pháp Lạp dẩu môi. “Em muốn xem chỗ chị làm việc, chỉ quan tâm chị thôi mà. ”
Chân Noãn dở khóc dở cười.