41 Ban đêm, một thân ảnh yên lặng lẻn vào phòng Ôn Thiển. Đêm giữa hè cửa đều chỉ khép, khiến cho bóng đen có thể thừa dịp tiến vào. Thân ảnh có chút đơn bạc cứ thế đi vào, không hề chạm đến ván cửa.
42 Thật lâu thật lâu sau, lúc lão Bạch đã trải qua hằng hà các thứ toan điềm khổ lạt trong đời quay đầu lại, sự ngạc nhiên trong sớm mùa hạ đó đã trở nên thật xa xôi.
43 Y Bối Kỳ ở bên ngoài đã trải qua những chuyện gì, tại sao lại trở về, vốn lão Bạch không định hỏi. Bởi y cảm thấy trở về chính là trở về, tiếp tục như trước là tốt rồi, chưa biết chừng lỡ lời động đến chuyện không nên nói, vậy còn không bằng không hỏi.
44 Nếu mình không dịch dung, vậy Ôn Thiển nhất định sẽ qua chào, cười nói biệt lai vô dạng. Tuy ngoài miệng không nói là nhớ, nhưng trong lòng chắc cũng có một chút ba, giống như mình nhớ hắn vậy… lão Bạch nghĩ vậy, đột nhiên là nghe thấy một thanh âm trong lòng khẽ hỏi, có sao, một người nhất quán đạm nhiên như hắn thực sự sẽ nhớ ngươi sao?
Dám không nhớ, sau này lên núi trú đông chỉ cho ngươi gặm mình cải trắng, hơn nữa còn phải gặm sống.
45 Lão Bạch rướn cổ lên, rất sợ bỏ qua cơ hội được tận mắt nhìn thấy phong thái của giang hồ đệ nhất thuyết thư nhân. Trước kia chỉ nghe đồn, nói Liễu Bách Xuyên ôn văn nhĩ nhã tuấn tú phi phàm, một thanh âm dễ nghe có thể làm kẻ xấu hướng thiện kẻ ác hoàn lương.
46 Cùng với Vi Lợi Đồ câu được câu không hàn huyên xong, lão Bạch trở về phòng. Đường dài bôn ba khiến y buồn ngủ đến lợi hại, vừa mới dính vào cái giường mềm mại thì đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
47 Lan Hương phòng cách sương phòng của Thiên Kiếm môn một khoảng, bởi vì đó là khách phòng Ngôn Thị Phi định giữ cho bằng hữu hai ngày nữa mới đến, nói cách khác, gian này vốn là phòng trống.
48 Lão Bạch khiến toàn trường ồ lên một mảnh, đại đa số đều cảm thấy tiệc rượu lần này đi thật đáng giá, một chút tiền biếu đổi lấy tràng diện náo nhiệt thế này, vô danh tiểu tốt chống lại giang hồ thế gia, chậc, trăm năm khó có một lần.
49 “Nói cái gì mà năm ngày, rõ ràng có bốn ngày rưỡi nha, xem đi đều sắp trưa rồi. ” Y Bối Kỳ hơi bất mãn liếc mắt trừng Ngôn Thị Phi, tựa hồ đối với chuyện người này kéo dài thêm có hai ngày rất bất mãn.
50 Lúc ăn tối, người trong đại đường rất ồn ào. Mà khi Nhược Nghênh Hạ nhiệt tâm phất tay hô lớn “Lão Bạch, lão Bạch, bên này!” thì, tiếng đũa trong chớp mắt yên tĩnh.
51 Sáng sớm ngày thứ ba, Đông Tuyết phòng.
“Chính là mấy thứ này?” Lão Bạch tỉ mỉ lật xem mấy tờ giấy Y Bối Kỳ mang về, ách, kỳ thực cũng không được mấy tấm.
52 Liễu Bách Xuyên nghe thấy tiếng cãi nhau trong Lan Hương phòng!
Liễu Bách Xuyên nhận ra thanh âm của hung thủ!
Sáng mai tất cả mọi người phải tề tụ ở đại đường lần lượt nói cho Liễu Bách Xuyên nhận tiếng!
Tin hung thủ lộ mặt đúng hạn tựa như một đạo kinh lôi, trong đêm ngày thứ ba bừng nở như hoa trong Hà Phong uyển.
53 Sau đêm Huy Tử Thanh tự sát, Nhâm Thiên Mộ cùng với Thất Tịnh đại sư Vô Tịch sư thái và chủ nhà Ngôn Thị Phi bắt chuyện, sau đó mang theo đám môn hạ đệ tử rời khỏi Ngôn phủ trở về núi.
54 “Ngươi nói giờ chúng ta đang ở đâu?” Lão Bạch tất tất tốt tốt tìm kiếm trong thạch bích, không có một chút manh mối.
“Chắc là bên dưới Ngôn phủ. ” Ôn Thiển khẽ giật giật vai mình, đau nhức cơ bản tiêu thất.
55 “Rốt cuộc đây là cái nơi quỷ nào!” Lý Tiểu Lâu phiền muộn ngồi xuống đất, ngửa đầu hướng về phía Câu tam đang ở trên vách tường trái gõ gõ phải đục đục mà tiến hành ngôn ngữ uy hiếp, “Lát nữa mà còn ra thạch thất, coi chừng bổn đại gia thu thập ngươi bồi thường tiền lỗ vốn.
56 Tiếng gào vừa xuất hiện, Câu tam đã không nhịn được nhảy lên, chen qua bên người Lý Tiểu Lâu, vươn đầu xem thử.
Không đợi lão Bạch hỏi, phía trước đã truyền đến tiếng trả lời: “Oa, ở đây thật nhiều người, ô ương ô ương luôn!”
(*) ô ương: diễn tả sự đông đúc chen chúc
Chờ Lý Tiểu Lâu và Câu tam nhảy qua bên đó, lão Bạch với Ôn Thiển cũng lần lượt đuổi theo.
57 Suy đoán của Câu tam quả nhiên không sai, bên dưới thạch thất hình chữ mễ của bọn họ, còn có thêm một không gian rất lớn. Lúc Lý Tiểu Lâu đem mặt đất đục thành một cái động lớn thì, những thứ bên dưới nhìn được không sót một chút gì.
58 Đoàn người lão Bạch vẫn không thể lên núi kịp trước lễ mừng năm mới. Lúc đến Bạch gia trấn đã là đêm trừ tịch, ba người trực tiếp ở trong Bạch gia trà phô qua một năm.
59 Thời gian mùa đông, lúc nào cũng đặc biệt thích ý. Khắp nơi đều là an bình, người cũng lười biếng rồi, uống chén trà, ngắm bầu trời, đấu võ mồm, luyện võ công, đó là quang cảnh một ngày.
60 Đông đi xuân lại, đảo mắt, cỏ nhỏ dưới chân Bạch gia sơn đã lặng lẽ ló đầu. Bất quá trên đỉnh núi còn có chút hàn khí, ở những nơi mặt trời ít chiếu tới vẫn mơ hồ thấy được vài mảnh băng tuyết nhỏ.