21 Tạm biệt, kí ức ngày hôm qua… “Mọi người là ai?”. Câu hỏi làm tất cả thất kinh. Không ai có thể nghĩ rằng, tai nạn lần này có thể gây ra chuyện như vậy.
22 Nó mở cửa xe sau, lên ghế đằng trước ngồi, thắt dây an toàn vào. - My nói ba mẹ cậu sắp đi công tác về rồi. Có lẽ họ chưa biết việc cậu bị tai nạn. Lần trước cậu vào viện My còn có thể giấu nhưng lần này nghiêm trọng vậy, cậu đã mất cả trí nhớ nên không thể giấu được.
23 Đổi thayp> Thời gian là thứ hữu hiệu nhất giúp con người vứt bỏ quá khứ. Nó là thứ đáng quý, nhưng đôi lúc lại vô cùng đáng sợ. Bởi, thời gian là thứ duy nhất con người không bao giờ có thể lấy lại.
24 - A! Đến rồi! My đột nhiên hét lên khiến nó giật mình, phải nhòm dậy, nhìn ra ngoài cửa. Đúng là có hai chiếc xe đang đỗ ngoài cổng. Nó cười tinh quái nhìn cô bạn: - Đến đúng lúc thật! Đến muộn chút nữa chắc mày đã thành nàng Tô Thị chờ chồng.
25 - Cô ấy tỉnh rồi! Đôi mắt nặng nhọc hé mở, nó nhìn thấy My đang ngồi bên giường bệnh, gương mặt lo lắng nhìn mình. My ngập ngừng một lát rồi hỏi: - Cậu… nhớ ra gì chưa? Nhớ? Nó vẫn không thể nhớ ra điều gì.
26 Có phải anh chết, em sẽ tha thứ cho anh? Nắng sớm dìu dịu buông xuống khu vườn bệnh viện. Tiếng chim chóc gọi nhau râm ran trong bầu không khí trong lành.
27 - Nhiên! Nhiên giật mình quay lại đằng sau. Nhìn thấy gương mặt đó, Nhiên khẽ mỉm cười, chỉ chiếc ghế đối diện mình: - Đến rồi à? Cậu ngồi đi! Hắn không khách khí, ngồi xuống đối diện Nhiên.
28 - Anh đã chuẩn bị đến đâu rồi? My chống hai tay lên cằm, chăm chú nhìn Minh ngồi tập đàn. Anh khẽ cười, vươn tay xoa đầu nhỏ: - Cũng gần xong rồi! Đến ngày hôm đó anh sẽ cho em thấy, anh giỏi đến thế nào! - Em biết là anh rất giỏi mà! My chun mũi, chớp chớp mắt nhìn vô cùng đáng yêu.
29 Kí ức của Kiệt Sợ hãi, lo lắng, nó liên tục vẫy taxi nhưng chẳng có chiếc nào dừng lại. Trái tim đập càng lúc càng nhanh. Cứ nghĩ rằng cả đời cũng không thể tha thứ cho hắn, nhưng đến giờ phút này, nó nguyện xóa bỏ tất cả kí ức đau thương, chỉ cần hắn đừng rời đi, nó nguyện đem tất cả đau khổ vùi sâu, để trở lại ngày đầu tiên.
30 Biệt thự rộng lớn hiện ra trước mặt. Hắn dừng xe trước cửa, xuống xe, định kêu người mở cổng, nó lập tức níu lấy tay áo hắn. - Ba mẹ anh… có khó tính không? Hắn ngạc nhiên giây lát nhìn nó.
31 Chương cuối ^^: Thử thách cuối cùng Nắng nhạt rải đều trên thảm cỏ xanh mượt như nhung. Từng đóa hoa dại rung rinh trước gió, như thì thầm một điều gì đó bí mật.
32 - Tổng giám đốc! Hắn vừa bước xuống xa, Ella đã tới bên cạnh, tay cầm theo mấy hộp quà nhỏ. Hắn gật đầu, đón lấy, vòng sang bên kia, mở cửa xe giúp nó.
33 Nam cau mày, chống tay lên cằm, nghĩ một chút rồi hỏi hắn: - Cô gái đó là gì của cậu? - Cô ta là thư kí của tớ. Nhưng… người bị bắt cóc trong vụ cướp vừa rồi là… – Hắn thoáng suy nghĩ đôi chút rồi nói tiếp.
34 Lâm phu nhân ôm chặt chiếc vali trong tay, vẻ mặt bà hiện lên sự căng thẳng hiếm thấy. Bình thường tính tình bà rất thoải mái, lại có phần giống trẻ con, thật chẳng mấy khi bắt gặp nét lo lắng trên gương mặt bà như thế này.
35 Ngoại truyện 1: Một khởi đầu mới (Kể theo lời của Kiệt ^^) Ánh nắng hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống bờ biển tạo thành một vẻ đẹp thật nên thơ. Những tiếng sóng vỗ rì rầm êm ái tựa như những lời thì thầm của biển cả.
36 Ngoại truyện 2: Nắng ấm yêu thương (Kể theo lời của Nhiên ^^) Lễ đường kết hôn tràn ngập hoa hồng trắng. Những nụ cười hạnh phúc nở rạng rỡ trên môi mọi người.
37 Ngoại truyện 3: Hạnh phúc trong tim - Phạm nhân số 02074, ra có người gặp! Cô gái có mái tóc nâu xoăn nhẹ khẽ cau mày. Là ai muốn đến tìm cô? Anh trai sao? Nhưng anh ấy vừa tới hôm qua.