Săn lung truyền Đinh Mặc - Chương 04-07 End
Chương trước: Đinh Mặc - Chương 01-03
IV. Phản nghịch
Editor: mèomỡ
Cỏ mọc oanh bay, thu đi đông đến.
Hung Nô vô loạn, Ẩn vực yên ổn, thiên hạ thái bình.
Hôm nay Thanh Khê đi tuần tra trong thành, đồng ý trước giờ cơm chiều sẽ trở về với ta.
Ngày ngày nhàn nhã, vui vẻ như thần tiên.
“Công chúa! Mật tín của Hoàng Thượng!” Ngư Nhi dẫn một nữ tử xa lạ đến trước mặt ta.
“Chuyện gì?” Ta đang dựa vào ghế bỗng giật bắn lên, làm ra vẻ rất kinh hoảng.
“Công chúa, Hoàng Thượng đã hạ lệnh muốn Hắc Lung vương giao lại binh quyền.” Thái độ của nữ tử lạ mặt rất khinh miệt, “Hoàng Thượng muốn ngài khuyên Hắc Lung vương.”
“À?” Ta nhức đầu, “Nhưng hắn cũng không nghe lời ta lắm đâu!”
“Hừ, thiên hạ ai không biết, Hắc Lung vương vì muốn nụ cười của Ngữ Nhược công chúa, dùng vạn kim tìm kiếm thiên hạ chí bảo ngọc bội thanh trạch, hắc trù đàn hương!”
Ta hơi ngượng ngùng, nở nụ cười, hai chuyện này Thanh Khê làm có chút khoa trương, ta chỉ cảm thấy ‘ngọc bội thanh trạch’ có thể tôn lên khí chất, tướng mạo của chàng, mà nghe nói ‘hắc trù đàn hương’ đuổi muỗi rất tốt, cho nên ta nói với chàng nếu có hai thứ này thì thật tốt. Kết quả chàng phát động quân lực, đi tìm khắp võ lâm, khiến cho cả thiên hạ đều biết.
Tuy rằng cảm động, nhưng cũng cảm thấy chàng có chút ngốc nghếch.
Khoa trương, thật sự là quá khoa trương. Xem đi bây giờ truyền ra ngoài, mọi người đều cho ta là hồng nhan họa thủy.
“Ngài rốt cuộc có nghe ta nói hay không?” Nữ tử lạ mặt giận dữ gầm lên.
“A! Ngại quá, thất thần!” Ta ngượng ngùng cười, nói, “Ta thử xem!”
“Công chúa!” Nàng kia bỗng nhiên nghiêm nghị nói, “Làm công chúa, phải phân ưu cho Hoàng Thượng! Hoàng Thượng muốn thu hồi binh quyền, để Hắc Lung vương làm một Vương gia nhàn nhã, thế chẳng phải rất tốt sao?”
Lững thững đi vào hậu đường đại sảnh nghị sự.
Đang định từ sau bình phong đi ra, lại nghe thấy một giọng nam: “Vương gia, lần này Hoàng Thượng giết thân tín của ngài trong triều, ý đồ đã rõ ràng!”
Lại nghe một người khác nói: “Hoàng Thượng muốn thu hồi binh quyền, lại ười vạn đại binh mai phục bên ngoài Ẩn vực! Vương gia, Hoàng Thượng không chỉ muốn có binh quyền, còn muốn mạng của ngài!”
Một giọng nói già nua buồn bã nói: “Vương gia, ngài còn nhớ rõ biến trong Hoàng đô năm đó chứ? Trong di chiếu Tiên hoàng vốn muốn lập ngài làm tân hoàng! Là Lung Khánh Thiên nói di chiếu là giả, cướp đi ngôi vị hoàng đế trong tay ngài!”
Chợt nghe giọng nói ôn hòa của Hắc Lung vương: “Kim tướng quân, chuyện ngày xưa, đừng nhắc lại nữa!”
“Vương gia, thỉnh ngài đăng cơ!”
“Vương gia, thiên hạ này vốn là của ngài!”
. . . .
Ta hoảng sợ, kinh hãi lùi lại một bước.
Trong đầu hỗn loạn.
“Làm càn!” Là giọng nói của Hắc Lung vương, “Phép tắc quân thần sao có thể phế! Binh quyền này, Hoàng Thượng muốn ta giao cho Tam hoàng tử. Nhưng căn bản Tam hoàng tử không hiểu lãnh binh đánh giặc. Binh quyền, không thể giao. Nếu không Hung Nô xâm nhập.”
Chàng nói đúng, Tam Hoàng huynh am hiểu nhất là trầm mê tửu sắc. Ta nhìn hắn cũng không thuận mắt.
Nhưng Thanh Khê, chàng thật sự không muốn làm hoàng đế sao?
“Ta muốn.” Hắc Lung vương nhìn ta, ánh mắt sáng ngời mà thẳng thắn.
“Nhưng ta sẽ không tranh giành. Bởi vì hắn là thúc phụ của ta, mà nàng, là thê tử của ta. Chỉ cần hắn không bức ta, ta nguyện cả đời làm Hắc Lung vương. Mà nàng, là vương phi của ta.”
Ta nhẹ giọng nở nụ cười, chui vào trong lòng hắn.
“Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không hỏi đến chuyện giữa chàng và phụ hoàng nữa. Ta chỉ là vương phi của chàng, thê tử của chàng.”
Nhưng ta không giúp phụ hoàng, hắn nhất định sẽ rất buồn bực.
Ai bảo hắn không đưa một công chúa nghe lời đến cơ?
V. Binh biến
Editor: mèomỡ
Tháng Ba, Hoàng đế hạ chiếu, Hắc Lung vương chiêu binh tự trị, tư thông Hung Nô, nhị hoàng tử tự mình dẫn hai mươi vạn đại quân thảo phạt Ẩn vực của Hắc Lung vương.
Khi Thanh Khê biết được tin tức này, vô cùng bất đắc dĩ. .
Chàng nhìn về phía ta.
Ta nói: “Ta nói rồi, chỉ làm vương phi của chàng” .
Hắc Lung vương tuyên cáo thiên hạ, không tư thông Hung Nô, không có dã tâm đối nghịch. Nguyện chờ lệnh, thỉnh hoàng đế lui binh.
Hoàng đế ngoảnh mặt làm ngơ.
Tháng Tư, nguy cấp.
Hắc Lung vương tuyên cáo thiên hạ, bất đắc dĩ phát binh chống cự.
Tháng Sáu, quân của Hắc Lung vương chiến thắng liên tiếp, quân đội triều đình bị đẩy lui tám mươi lý khỏi Ẩn vực. Thiên hạ bàn tán xôn xao, thế lực của Hoàng đế cùng Hắc Lung vương duy trì cân bằng.
Tháng Bảy, Hung Nô phương bắc nhân cơ hội tấn công Lung triều .
Hoàng đế cuống quít điều binh về kinh, ngự giá thân chinh chống lại Hung Nô.
Quân triều đình phải chịu giáp công từ hai phía.
Hắc Lung vương án binh bất động.
Tháng Tám, Hung Nô lui binh, trên chiến trường Hoàng đế bị trúng hai mũi tên, không rảnh thảo phạt Hắc Lung vương.
Thời cuộc giằng co.
Ta do dự.
Phụ hoàng, hắn bị trọng thương! Tuy rằng mấy năm nay sự quan tâm của hắn đối với ta có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng khi hắn nhắc đến mẫu thân, trong mắt xẹt qua thâm tình bi thống.
Ta bắt đầu lo sợ. Ta là thê tử của Hắc Lung vương, có lẽ nam nhân này, rất nhanh sẽ thay thế phụ thân ta, lấy đi thiên hạ từ trong tay cha ta.
Ta đột nhiên bắt đầu nhớ phụ thân, người thân của ta.
“Nhược Nhi, nếu ta muốn giang sơn này, nàng có bằng lòng không?” Thanh Khê cười nhẹ nhìn ta.
Ta, yên lặng không lên tiếng.
Đến tận lúc mặt của chàng chậm rãi trở nên tái nhợt.
Ta không nói nên lời, lời hứa – chỉ làm vương phi của chàng, ta không nói nổi.
Ba ngày sau, nhận được mật sử của phụ hoàng, nữ tử xa lạ kia, lại đi vào tẩm cung của ta.
“Công chúa!” Không khinh miệt giống như lần trước, ánh mắt nữ tử xa lạ kinh hoảng rưng rưng, “Hoàng Thượng không ổn!”
Trong đầu ta ầm ầm nổ vang, trước mắt tối sầm lại.
Trong lúc mông lung, chỉ ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
Ta bị bắt cóc !
Tỉnh lại, đã là bên ngoài Ẩn vực.
Lung Tân sơn trang.
“Hoàng huynh!” Ta nhìn nam tử sắc mặt nghiêm túc trước mắt.
“Tiện nhân!” Lung Tân oán hận nhìn ta, “Phu quân ngươi muốn đoạt giang sơn của ta, con tiện nhân ăn cây táo rào cây sung này!”
Thái tử Lung Tân. . . .
Ta không nói nên lời.
“Phụ hoàng sao rồi?” Lo lắng hỏi.
“Hừ hừ, phụ hoàng rất tốt! Lo lắng cho phu quân của ngươi đi”
Ta hoảng sợ ngẩng đầu.
“Ngày mai, Hắc Lung vương sẽ đến đàm phán với ta. Ngươi nói, hắn muốn giang sơn, hay muốn mỹ nhân đây?”
Ta rốt cục không nói được nữa.
Toàn thân, không có khí lực. Là độc dược gì, lại lợi hại như vậy?
Tình cảnh hôm rời kinh thoáng hiện lên trong đầu, ánh mắt lạnh lẽo cùng những lời oán hận của phụ hoàng .
. . . Chờ trẫm đoạt lại toàn bộ lãnh địa của hắn, . . . hắn ….hắn. . . Biếm hắn làm thứ dân là lúc. . . .
Lúc chần chờ đó, có phải là chữ “giết” hay không?
VI. Mất đi
Editor: mèomỡ
“Lung Ngâm, nếu ngươi không giao binh quyền trong tay ra, hôm nay ta sẽ khiến cho nàng ta đầu rơi xuống đất!” Uy hiếp đối thủ như Hắc Lung vương, Lung Tân có chút hưng phấn.
“Thái tử điện hạ!” Hắc Lung vương thản nhiên nói, “Ngươi lấy tính mạng muội muội mình uy hiếp ta sao?”
Thần sắc Lung Tân hơi quẫn bách, oán hận nói: “Nàng là thê tử của ngươi.”
Hắc Lung vương liếc nhìn ta một cái, ý cười hiện lên trong ánh mắt.
Ta bỗng nhiên kinh hoảng mà chờ mong, chàng sẽ vì ta. . . sao?
Không ! Sẽ không ! Trong lòng ta thầm than một tiếng.
Giang sơn này, chàng đã chờ nhiều năm rồi.
Nay, có thể đoạt được dễ như trở bàn tay!
Ánh mắt Hắc Lung vương nhìn ta dần dần lạnh lẽo, dần dần thâm trầm.
“Nhược Nhi, vì sao nàng còn không qua đây?”
Ta lắc đầu.
Ta trúng độc, chàng không nhận ra sao?
“Ngươi đã làm gì Nhược Nhi?”
“Hừ hừ! Chẳng qua chỉ khiến nàng không thể nhúc nhích mà thôi!” .
Gió lạnh lướt qua.
Ta đã nằm trong lòng Thanh Khê.
Lung Tân vô cùng sợ hãi, không tài nào có thể tượng tượng được chỉ trong chớp mắt mà tám tên thị vệ phía sau ta chết, mà Thanh Khê đã đứng ở bên cạnh ta!
Phu quân. . . Ta mấp máy môi nhưng lại không phát ra được thanh âm, trong lòng cười thầm, Lung Tân muốn dùng ta uy hiếp Thanh Khê, nhưng không đoán trước được võ công của Thanh Khê lại xuất thần nhập hóa đến vậy!
Đột nhiên nhìn thấy con ngươi của Thanh Khê co rút lại, run giọng nói bên tai ta: “Long Chi Tập. . .”
襲 (tập): Áo liệm người chết
Ta kinh hãi.
Long Chi Tập, kịch độc trong truyền thuyết, khiến cả người vô lực, mười ngày sau mất hết công lực; hai mươi ngày sau, gân cốt toàn thân đứt từng khúc mà chết!
“Nhược Nhi, đừng sợ. . .” Trong mắt Thanh Khê ngấn lệ.
Chàng buông thanh kiếm dính máu, hơn trăm tên thị vệ vây quanh chúng ta lại không ai dám tiến lên.
Lòng ta đau đớn.
Mê dược Long Chi Tập của Lung triều, giấu trong thâm cung, chỉ hoàng đế mới có, dùng để ám sát địch nhân có nguy hại cho hoàng thất.
Hơn nữa, không có thuốc giải.
Phụ hoàng, ta có tài đức gì, mà khiến ngài phải dùng cả mê dược tổ truyền đến đối phó ta!
“Nhược Nhi. . .” Thanh Khê rơi lệ.
Võ công cái thế, uy chấn thiên hạ, tâm ngoan thủ lạt, mưu quyền soán vị Hắc Lung vương, lã chã rơi lệ.
“Ta giết ngươi!” Thanh Khê nhìn về phía Lung Tân, trong mắt hiện lên sát ý nồng đậm.
Đao quang kiếm ảnh, tàn nhẫn thô bạo, huyết nhục bay tứ tung, xác chết khắp nơi.
VII. Tân hoàng
Editor: mèomỡ
Ta tỉnh.
Trong lòng tràn đầy bi thương.
Đây là tây phương cực lạc? Hay là a tì địa ngục?
Không phải . . .
Nơi này là Hắc Lung vương phủ, tẩm cung của ta.
Chậm rãi đứng dậy, Ngư Nhi đứng bên kinh hô: “Công chúa! Cuối cùng người cũng đã tỉnh! Thật tốt quá! Cuối cùng người cũng có thể cử động!”
Ta hoảng sợ kinh hãi.
Tứ chi quả nhiên hoạt động như thường.
Vận khí, chân khí tràn đầy đan điền.
Trong lòng vô cùng bất an
Chậm rãi biến thành sợ hãi, biến thành tuyệt vọng!
Thi triển khinh công thượng thừa, như tên rời cung chạy đến phòng Thanh Khê.
Trên đường, ánh mắt bọn gia đinh nhìn ta thật bi thương.
“Yêu nữ này, ngươi tới đây làm gì?” Đại tướng đắc lực của Hắc Lung vương ngăn ta ở ngoài cửa.
“Cút! Vương gia vì cứu ngươi hao hết chân khí, đang hấp hối!” Ngay cả thư đồng bên người Hắc Lung vương cũng gầm lên.
“Tránh ra!” Tốc độ của ta không giảm.
Đi ngang qua, đánh ngã vài tướng quân, gia đinh.
“Nàng đã đến rồi?”
Thanh Khê mỉm cười nhìn ta, trên mặt hơi ửng hồng.
Giống như ngày đầu tiên gặp ta.
Giọng nói như nước chảy róc rách.
Khí chất ôn nhuận như Thanh ngọc.
Hai tròng mắt đông lạnh như Mặc ngọc.
Khuôn mặt trắng như Bạch Ngọc.
Nhưng, đã không còn “ Khí ” .
“ Khí ” của võ lâm cao thủ.
Chàng suy yếu nằm trên giường.
“Chàng tội gì phải làm như vậy?”
Ta chưa bao giờ mong muốn, sẽ có người yêu ta đến mức có thể hi sinh toàn bộ nội lực, có thể vứt bỏ thiên hạ, thậm chí, trả giá bằng chính mạng sống của mình.
“Long chi tập, không có thuốc giải.” Thanh Khê ôn nhu nhìn ta, “Tu vi suốt đời của thiên hạ đệ nhất cao thủ, có thể hóa giải.”
“Nhưng như vậy, sao chàng còn có thể giành chính quyền? Sao có thể đoạt lại ngôi vị hoàng đế của chàng?” .
Nghe chàng thừa nhận như thế khiến cho ta không nói nên lời.
“Hắc Lung vương, không thể không có giang sơn.” Thanh Khê thản nhiên nói, “Thanh Khê, không thể không có Ngữ Nhược”
Ta không nói gì.
Hồi lâu.
Ta ngẩng đầu, nhìn hình ảnh mình mỉm cười ngượng ngùng phản chiếu trong đôi mắt Thanh Khê.
“Thanh Khê, khi Ngữ Nhược gả cho Hắc Lung vương, đồ cưới là vạn lượng hoàng kim, năm ngàn tuấn mã, năm ngàn tơ lụa.”
Thanh Khê nhíu mày, ánh mắt nhu hòa thâm tình.
“Nhưng muốn xứng với nữ tử của Hắc Lung vương, đồ cưới sao có thể tục tằng như thế? Ta thêm một phần đồ cưới cho chàng nhé!”
Thanh Khê khó hiểu nhíu mày.
Ta ha ha cười: “Chàng muốn thiên hạ này, ta cho chàng thiên hạ.”
“Cũng chỉ có thiên hạ, mới xứng với đồ cưới của ta!”
Tháng Mười, Lung Ngâm xưng đế ở Ẩn vực, kêu gọi thiên hạ, thảo phạt hôn quân.
Tháng mười một, vương phi Ngữ Nhược tự mình dẫn đại quân, tiến quân như sét đánh, khiến toàn bộ thiên hạ khiếp sợ.
Mọi người xưng vương phi Ngữ Nhược là thiên hạ đệ nhất kỳ nữ, dũng mãnh thiện chiến, dụng binh như thần, võ công cái thế.
Mùng một tháng một, quân đội Hắc Lung vương công phá Lung vương thành, toàn bộ thành viên hoàng thất bị bắt.
Tân hoàng, tân hậu chiếu cáo thiên hạ, biếm Lung Vương – Lung Khánh Thiên làm Khánh vương, cấp năm quận Tây Bắc, không binh quyền, cả đời phú quý.
Thiên hạ thái bình.