21 -Xem ra nàng trêu hoa ghẹo nguyệt quá đấy! Mỗ yêu nghiệt trưng ra bộ mặt không vui. -Ta nào có làm gì? Khoan đã, sao ngươi biết ta là cung chủ? Hoàng thượng bá bá nói cho ngươi? Nàng ngạc nhiên truy vẫn hắn.
22 Trên cả quãng đường hồi vương phủ, Vinh Tuyệt Trần hồi tưởng lại những lời hoàng thượng bá bá cùng phụ thân kể lể dặn dò. Việc Hạ Hồng Hoa giả vờ nàng dĩ nhiên biết, chẳng qua nàng không muốn hạ mình để vạch trần ả, cũng một phần không muốn Tam gia lại thêm thù hằn.
23 Trong một trà quán gần Hy vương phủ, yêu nghiệt một thân hồng y ngồi chễm chệ thưởng trà, mắt không ngơi nhìn về phía có người thân yêu đang sống. “Hẳn nàng đã hồi phủ rồi nhỉ, có lẽ nên ghé qua nhìn nàng một chút” – Lăng Gia Tiêu thầm nghĩ, nhấc chân định đi.
24 Việc Ngụy thái tử cầu được thần y liền vội về nước dấy lên sự quan tâm của cả kinh thành. Các cô nương thì liên tục nuối tiếc vì mỹ nam chưa lưu lại lâu đã vội rời bước, các vị tốt bụng thì nghĩ ngài là một người con hiếu thảo, ba bốn ông quan lại nâng việc này lên cấp độ nghiêm trọng với ý kiến cho rằng Ngụy thái tử có ý đồ “do thám”.
25 Sau một ngày dài mệt mỏi chỉ ăn và ngủ, để làm đúng chức trách phận sự là người “ngực không vết mực” Vinh Tuyệt Trần đã chán như con gián. -Chúng ta ra ngoài viện đi dạo đi Tiểu Mai.
26 Chưa đến một khắc sau, cả đội ngũ hùng hậu rầm rộ hướng hoa viên đi tới, dẫn đầu tất nhiên là Hy vương gia lạnh lùng kia. Lăng Gia Hy nhìn đến Vinh Tuyệt Trần, thấy nàng trưng gương mặt kinh hãi thế tục ra mà không nhíu mày một chút, vẫn khí chất thanh tao thoát tục mà cao quý ấy, hắn tự hổ thẹn không bằng.
27 Chuyện trúng chưởng phong của Hy vương gia, Vinh Tuyệt Trần xui xẻo nội thương nghiêm trọng. Tuyệt Phong tuy cố gắng điều tức dưỡng thương cho nàng nhưng kết quả cũng không khá hơn, nội công hắn vốn không thể so bì với tiểu thư, chỉ cố gắng kiềm hãm một chút.
28 Hai người băng núi, rừng một đêm không nghỉ mới tới được “Uẩn cốc”. Dừng tại vách đá uy nghi xám xịt một màu. Tiêu yêu nghiệt dừng lại mở bản đồ kiểm tra, nàng thuận tiện nghỉ một chút.
29 Huyết tử lâu đúng như tên gọi chìm trong một không gian chết chóc ảm đạm. Tổng bộ chỉ là một tòa tháp màu đỏ tía, vách tường bong nứt tiêu điều. Đèn lồng lập lòe thưa thớt nhắc nhở những kẻ có ý định xấu rằng nơi đây không phải địa điểm để dạo chơi.
30 -Tiểu thư, tỉnh… Vinh Tuyệt Trần nghe được giọng nói quen thuộc, cố gắng mở đôi mắt nhập nhèm ra. Tiểu Mai đứng một bên thấy vậy mừng rỡ chạy ngay ra ngoài gọi hai người còn lại, Ngọc Bích thấy chủ tử tỉnh, hai hàng nước mắt cứ trào ra, đứng không vững ngã phịch xuống sàn.
31 Vinh Tuyệt Trần sống tĩnh tâm trong viện vài ngày điều tức tâm trạng cũng như cố gắng hồi phục, đáng tiếc dù nàng có làm cách gì nguồn dị hỏa kia vận càn quét bên trong cơ thể, cắn nuốt nội lực.
32 Dù chán ghét việc phải ngồi im một chỗ để người khác hầu hạ, Vinh Tuyệt Trần vẫn rất cam chịu để tịnh dưỡng, hi vọng hồi phục nhanh hơn. Sau ngày gây sự lần trước, hai vị vương gia đều trở nên biết điều hơn, không ai tới quầy rầy.
33 Sau khi tức giận công tâm, Vinh Tuyệt Trần bất tỉnh suốt một tuần liền, cơ thể hư nhược, nội công tan biến, không khác gì một phế vật. Không thể ngồi yên nhìn nàng càng ngày càng yếu đuối, Tiêu vương gia dẫn theo Tuyệt Phong, Tuyệt Vân một đường rong ruổi đến Ngụy quốc đưa Quỷ Y trở về.
34 (Hy vọng chương này sẽ an ủi những trái tim bị tổn thương trong chương trước nhé!) Từ ngày kinh hoàng đó, Vinh Tuyệt Trần trở nên lãnh cảm, không nói một lời, ngủ hay thức cũng như nhau.
35 Ngồi thừ người trước sân, Tiểu Mai hiện đang rất phẫn uất cùng khó hiểu. Nàng cơ hồ vô cùng vui vẻ khi tiểu thư trở lại bình thường, không còn buồn bã ủ dột im lặng như trước.
36 Vinh Tuyệt Trần ngáp dài ngồi giữa biển sen trong Linh Trần viện, hắc y bào nổi bật trên nền trắng bạch liên tăng thêm vẻ huyền ảo, tựa như thần tựa như tiên.
37 Hôm nay, ngày tiểu thế tử Vinh gia đầy tháng, một sự kiện trọng đại bậc nhất kinh thành lại được đánh dấu bằng một vụ xét xử, điều này khiến tất cả mọi người kinh ngạc, trong khi đó Vinh gia càng không thể nào bỏ qua.
38 Rời khỏi vương phủ, Vinh Tuyệt Trần cũng không trải qua những ngày tháng nhàn hạ, dường như phụ thân và cá vị đại ca, tiểu đệ đều lo lắng cho nàng, sợ nàng bị đau lòng mà ngày nào cũng đạp cửa chạy đến với vô vàn nào là của ngon vật lạ để vỗ béo, châu báu trang sức để ngắm nhìn, thi thư kỳ họa để nghiền ngẫm.
39 “Rầm, choang, choang…” tiếng bàn ghế va đập, tiếng đồ sứ vỡ nát vang dội trong căn phòng trang hoàng lộng lẫy, rèm châu sa hoa, Lưu Ly công chua gương mặt tràn ngập phẫn nộ, hét vang lên “Cút, cút hết cho ta, lũ ti tiện, vô dụng…”.
40 Hôm nay là ngày đại hỉ của cả kinh thành, hai đội rước dâu đỏ rực khăn áo xuất phát từ cửa hoàng cung. Nhưng hạnh phúc chẳng phải chia đều cho cả hai cô dâu, một người là Vinh gia nhị thiếu cưỡi bạch mã, tóc đen ánh mắt rạng ngời phong lưu tài tuấn lấp lánh dưới nắng.