Sau khi Hùng Như Hải rơi xuống đất, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, dường như trong nháy mắt này vạn vật trời đất đông cứng lại. Nụ cười trên mặt đám người thuộc hạ Hùng Như Hải còn chưa nhạt đi, nhưng ánh mắt họ đã lộ vẻ kinh hãi, biểu tình và ánh mắt như vậy có vẻ hết sức quái lạ, gần như tất cả mọi người không thể phục hồi tinh thần.
Tần Lôi ra quyền chẳng những cực kỳ bá đạo, hơn nữa giống như lôi điện sấm sét, tốc độ cực nhanh, thậm chí ngay cả Sở Hoan cũng không nghĩ tới, Tần Lôi có thể một quyền đánh bay Hùng Như Hải.
Yên tĩnh như chết trong một lát, bản thân Tần Lôi phá vỡ sự yên lặng trước tiên, quay đầu hỏi Sở Hoan:
- Sở thúc, có phải hắn bị một quyền của ta đánh ngã hay không? Có phải chúng ta có thể tiến vào bên trong xem một chút?
Sở Hoan thở dài, gật đầu nói:
- Hùng tướng quân lời nói như núi, vừa rồi hắn đã nói, chỉ cần ngươi có thể một quyền đánh bại hắn, là có thể để chúng ta tiến vào, hắn đương nhiên sẽ không nuốt lời.
Lúc này bộ hạ của Hùng Như Hải rốt cuộc kịp phản ứng, đao thương đều xuất hiện, nhắm ngay Tần Lôi. Mấy người khác chạy như bay đến bên người Hùng Như Hải, ngồi xổm xuống, nhìn Hùng Như Hải vẫn không nhúc nhích, nhưng đôi mắt đã từ từ mở ra, còn có hơi thở, lập tức thở phào, có người căng thẳng hỏi:
- Hùng tướng quân, ngài… ngài thế nào rồi?
Bên cạnh có người đỡ Hùng Như Hải dậy.
Chẳng qua vừa có người đụng vào thân thể Hùng Như Hải, gã đã thống khổ kêu lên:
- Không… không được đụng vào ta… !
Bộ hạ vội vàng buông tay, Hùng Như Hải run giọng nói:
- Ta… xương cốt của ta gãy rồi, rất nhiều… rất nhiều nơi đều bị gãy xương, còn có… còn có nội tạng của ta… !
Cổ họng gã giật giật, nói chuyện khó khăn, lúc này khuôn mặt xuất hiện đầy mồ hôi lạnh:
- Nội tạng… Nội tạng của ta hỏng rồi… không thể động… không thể động tới ta… !
Lúc này Tần Lôi nhanh chóng đi qua chỗ Hùng Như Hải, những binh sĩ kia kiêng kị sự lợi hại của Tần Lôi, Tần Lôi lúc này trong mặt họ đương nhiên không còn là con khí tầm thường, có thể một quyền đánh bay mãnh tướng Hùng Như Hải của Bình Tây Quân, hơn nữa trước mắt bao nhiều ngươi, bản sự này là chân thật, lúc này trong lòng đều kiêng kị Tiểu Bá Vương này, mặc dù đao thương đều nhắm thẳng Tần Lôi, thế nhưng Tần Lôi đi về phía trước, đám binh tướng như thấy Ôn thần vậy, vội vàng lui ra sau, ánh mắt nhìn Tần Lôi đều mang theo hoảng sợ.
Tần Lôi đi tới bên cạnh Hùng Như Hải, vài tên bộ hạ đều rút đao, không biết Tần Lôi muốn làm gì, đều cẩn thận. Tần Lôi ngồi xổm xuống, vẻ mặt hồn nhiên nhìn Hùng Như Hải. Lúc này Hùng Như Hải mồ hôi đầy đầu, thấy Tần Lôi tới bên cạnh mình, lập tức dùng ánh mắt oán độc nhìn Tần Lôi.
- Ta đã nói rồi, nắm tay phải đánh ra, ngươi sẽ chết.
Dường như Tần Lôi cảm thấy may mắn cho Hùng Như Hải:
- Ta dùng quyền trái, ngươi sẽ không chết, hiện giờ chúng ta có thể tiến vào chưa?
Cổ họng Hùng Như Hải run lên, muốn nói điều gì, nhưng cái gì cũng không nói thành lời.
Gã căn bản không nghĩ tới kết quả như vậy, đứa bé giống như con khỉ không chút thu hút trong mắt gã, lúc xuất quyền dĩ nhiên lại bùng nổ lực phá hoại mạnh mẽ, Hùng Như Hải oán hận, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh hãi, gã thật sự khó có thể tưởng tượng, một thằng nhóc như vậy, tại sao trong người lại cất chứa năng lực kinh người như thế.
Sở Hoan lại không nói nhiều, giật cương ngựa một chút, thúc ngựa tiến về phía trước. Lôi Hỏa Kỳ Lập lập tức tiến tới đại doanh, đội ngũ phía sau lập tức theo kịp, đội ngũ giống như con rắn dài tiến vào trong đại doanh ngay trước mắt tướng sĩ Khôn Tự Doanh.
Khôn Tự Doanh trên dưới có ngàn binh sĩ, nơi trú quân cũng kéo dài vài dặm. Sở Hoan dẫn đội ngũ đi tới góc đông nam Khôn Tự Doanh, lúc này Hùng Như Hải nằm trên mặt đất, không thể động đậy, toàn bộ Khôn Tự Doanh quần long vô thủ, ai cũng không dám ngăn cản đội ngũ của Sở Hoan.
Tới góc đông nam, liền thấy được doanh trướng vây quanh một khối đất trống, trên đất trống chất đầy rương hòm, Sở Hoan ghìm chặt ngựa, thản nhiên nói:
- Dương Bạc Lộc ở nơi nào?
Trong đội ngũ, vị Lệnh lại Binh Bộ Ti Dương Bạch Lộc đã tiến lên:
- Có hạ quan.
- Những rương hòm này còn dán giấy niêm phong, có phải là trang bị điều ra từ trong binh khố?
Sở Hoan quay đầu lại nhìn Dương Bạch Lộc một cái:
- Trước đây ngươi từng nói, trang bị điều ra từ binh khố, là Dương Lệnh lại ngươi dẫn người tự mình tới binh khố.
Dương Bạch Lộc nhắm mắt nói:
- Hồi bẩm Tổng đốc đại nhân, đây đều là trang bị điều tới từ binh khố, là hạ quan phụng lệnh của Triệu Chủ sự, tự mình mang ra khỏi binh khố, sau đó mang người cùng đưa tới nơi này.
- Xem ra Bình Tây Quân không hề thiếu những trang bị này.
Sở Hoan lại cười nói:
- Những trang bị này điều từ binh khố tới hơn một tháng, còn chưa phân phối xuống… Chẳng qua như vậy cũng tốt, trang bị binh khố của chúng ta vẫn không hề động tới, đây là chuyện tốt với mioj người.
Gã phân phó Bạch Hạt Tử và Cừu Như Huyết:
- Sai người mang những thứ này lên xe.
Bạch Hạt Tử và Cừu Như Huyết tung người xuống ngựa, lớn tiếng kêu lên:
- Các huynh đệ ra tay đi, chuyển hết những rương hòm này lên xe.
Cách đó không xa, không ít tướng sĩ Bình Tây Quân đều đứng quanh nhìn lại, trơ mắt nhìn người của Sở Hoan ra tay vận chuyển trang bị lên xe, lại không ai dám đi ra ngăn cản.
Lúc này Tần Lôi đứng bên một khung binh khí cách đó không xa, hứng thú quan sát vũ khí trên kệ, đao thương kiếm kích búa rìu câu xoa đều có.
Hiển nhiên gã hết sức hứng thú đối với những binh khí này, lúc này một tay cầm búa, tay kia cầm một cây trường thương, hai tay múa múa, chỉ múa vài cái liền vứt những binh khí này lên mặt đất, lập tức lại chọn binh khí khác. Lúc vận chuyển rương hòm được một lát, Tần Lôi ở bên đã dùng qua một lần binh khí trên kệ, sau khi ném binh khí cuối cùng, Tần Lôi ra vẻ mất hứng.
Sở Hoan đi tới cười hỏi:
- Lôi nhi không thích binh khí nào sao?
Tần Lôi lắc đầu nói:
- Sở thúc, những thứ này đều không vừa tay, không có cái nào tốt… !
- Vậy con thích binh khí gì?
Sở Hoan hỏi:
- Trở về Sở thúc sẽ sai người chế tạo một món binh khí theo suy nghĩ của con.
Tần Lôi suy nghĩ, mới nói:
- Trước kia ở cùng một chỗ với Tích phụ, trên đường thấy có người đánh nhau, thứ hắn dùng để đánh người rất lợi hại, con rất thích… !
- Đó là thứ gì?
Tần Lôi suy nghĩ, mới nói:
- Con nhớ ra rồi, Tích phụ nói gọi là Thục Đồng Côn… Người kia đánh một gậy, có thể chặt đứt một cây đại thụ… Sở thúc, ngài có thứ như vậy không?
Sở Hoan cũng không biết người gã đang nói là ai, nhưng đương nhiên biết rõ Thục Đồng Côn, cười gật đầu nói:
- Con thích Thục Đồng Côn? Vậy không khó, trở về ta sẽ sai người chế tạo cho con một cái.
Hắn thầm nghĩ, Tần Lôi lực lớn vô cùng, côn đồng bình thường chỉ sợ không vừa tay, cần côn đồng rất nặng mới có thể khiến Tần Lôi thuận tay, trở về tìm người chế tạo một căn côn đồng nặng, Thục Đồng Côn cũng không khó tìm, tìm xem có chất liệu tốt chế tạo côn.
Chợt nghe một hồi vó ngựa vang lên, Sở Hoan nhìn lại theo tiếng, tiếng động truyền tới từ phía cửa doanh, móng ngựa ầm ầm vang lên, cho thấy không ít người tới, bên kia ánh lửa ngút trời, nhanh chóng tới gần.
Khóe miệng Sở Hoan hơi giương lên, lúc này Bạch Hạt Tử đã tới gần nói:
- Đại nhân, sợ rằng Đông Phương Tín đã nhận được tin tức chạy tới.
- Lúc chúng ta ra khỏi thành, động tĩnh không hề nhỏ.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Đông Phương Tín đương nhiên biết rõ chúng ta ra khỏi thành. Lần trước chúng ta ra khỏi thành dò xét bệnh dịch, gã đã âm thầm phái người theo dõi hành tung của chúng ta, lần này đương nhiên không ngoại lệ, chúng ta mang theo đoàn xe tới bên này, chỉ cần Đông Phương Tín không ngu, đương nhiên có thể đoán được dụng ý của ta.
- Đại nhân, chúng người đông thế mạnh, nếu không tốt chỉ sợ có nguy hiểm.
Bạch Hạt Tử thấp giọng nói:
- Đại nhân phải cẩn thận.
Sở Hoan vuốt cằm, bình tĩnh nói:
- Đông Phương Tín có gan đấy, chẳng qua ta lại không tin, thời điểm này hắn dám tạo phản.
Chỉ trong chốc lát, một đội kỵ binh tới gần, một giọng nói lạnh lùng quát lớn:
- Ai dám giương ai ở chỗ này? Tất cả dừng tay cho bổn tướng.
Người đầu tiên phi ra, đúng là Đông Phương Tín.
Đông Phương Tín thần sắc lạnh lùng, đại đao trong tay đã rời vỏ, mấy chục tên kỵ binh sau lưng theo sát tạo thành trận hình quạt, cả đám đằng đằng sát khí. Lúc này tướng sĩ Khôn Tự Doanh chung quanh trông thấy Đông Phương Tín xuất hiện, cũng cầm đao cầm thương chui ra từ đằng sau doanh trướng, tạo thành một vòng vây lớn chung quanh, vây Sở Hoan cũng các võ sĩ đang chất đồ lên xe ở giữa.
Sở Hoan bình thản, trông thấy Đông Phương Tín, cười nhạt nói:
- Hóa ra là Đông Phương tướng quân, trời tối rồi, Đông Phương tướng quân cần gì nóng tính như thế?
- Bổn tướng còn tưởng rằng tội phạm nào xâm nhập binh doanh.
Đông Phương Tín hừ lạnh một tiếng:
- Sở Tổng đốc, dường như đây cũng không phải chỗ ngài nên đến. Ngài không có quyền hỏi tới quân vụ Bình Tây Quân, cho dù muốn dò xét binh doanh, cũng cần bổn tướng đồng ý mới được. Hôm nay ngài dẫn người xông vào doanh, nếu bị triều đình biết được, chỉ sợ Sở Tổng đốc cũng không cách nào giải thích với triều đình?
- Đông Phương tướng quân đã hiểu lầm.
Sở Hoan bình thản:
- Bản đốc đánh mất đồ, nghe ngóng xung quanh, biết được ở đây, cho nên tới thu hồi đồ của mình, thiên kinh địa nghĩa. Hơn nữa tướng lĩnh trấn doanh Hùng Như Hải chính miệng nói cho qua, cái gọi là xông vào doanh, Đông Phương tướng quân nói quá lời?
- Hùng Như Hải?
Đông Phương Tín trong lòng phẫn nộ không chỗ phát tiền, Hùng Như Hải chính là thuộc cấp thân tín của Đông Phương Tín, cũng là một trong những tâm phúc hiếm có của Đông Phương Tín, vật tư trang bị chuyển từ binh khố ra được đặt ở Khôn Tự Doanh, cũng có thể thấy được sự tín nhiệm của Đông Phương Tín đối với Hùng Như Hải. Thế nhưng gã đến đại doanh, giờ phút này Hùng Như Hải chỉ có thể nằm ở cửa doanh, vẫn không nhúc nhích. Hùng Như Hải bị Tần Lôi một quyền đánh bay, xương cốt nhiều nơi đã gãy vỡ nghiêm trọng, cái gọi là thương gân động cốt một trăm ngày, lần này Hùng Như Hải không chỉ thương gân động cốt, mà là nứt xương nghiêm trọng, tuy nói thân thể gã cường tráng, nhưng không có năm ba tháng, Hùng Như Hải đừng nghĩ tới đứng dậy đi lại.
Càng thêm quan trọng chính là, nội tạng Hùng Như Hải bị đả thương nghiêm trọng, mặc dù hiện giờ không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng đã tạo thành phá hư nghiêm trọng đối với thân thể Hùng Như Hải, di chứng đã không thể tránh được.
Đông Phương Tín nhìn thấy ái tướng tâm phúc của mình nằm trên mặt đất không thể động đậy, trong lòng phẫn nộ không cần nói cũng biết.
- Hùng Như Hải đánh cược trước mặt mọi người, Đông Phương tướng quân tùy tiện tìm một người hỏi một câu sẽ biết được chúng ta vào doanh là Hùng Như Hải đáp ứng trước.
Sở Hoan nhìn Đông Phương Tín, giọng điệu châm chọc:
- Chúng ta đều là người nói đạo lý, cũng không làm ẩu!
Chương 1052: Tiếng hổ gầm
Đôi mắt Đông Phương Tín như đao, cười lạnh nói:
- Sở Tổng đốc ăn nói khéo léo, Đông Phương Tín một kẻ vũ phu, không tranh biện với ngài… !
Gã giơ tay lên nói:
- Bổn tướng muốn luyện binh ở Khôn Tự Doanh, kính xin Sở Tổng đốc nhanh chóng rời đi, binh đao không có mắt, nếu làm thương ngài, bổn tướng không đảm đương nổi trách nhiệm.
Sở Hoan lại cười nói:
- Thật ra bổn Đốc không thích chém giết, Đông Phương tướng quân muốn luyện binh, bản Đốc đương nhiên không ngăn cản.
Hắn chỉ đám rương hòm kia:
- Chẳng qua Đông Phương tướng quân không cần phải gấp, chờ ta chất đồ lên xe, bản Đốc sẽ lập tức dẫn người rời đi, không để các ngài thêm phiền toái… !
- Hết thảy ở đây đều là vật tư của Bình Tây Quân.
Đông Phương Tín nhìn chằm chằm Sở Hoan:
- Sở Tổng đốc chuyển đồ từ Khôn Tự Doanh, có phải đến nhầm chỗ hay không?
- Không hề nhầm lẫn.
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Những vật tư này đều chuyển ra từ binh khố, Bình Tây Quân thuộc về triều đình, mà trang bị trong binh khố của địa phương, nếu như không phải tình huống đặc biệt, không có điều lệnh của Bộ Binh và Hộ Bộ, chỉ có thể cung cấp cho Châu Quân cùng Cấm Vệ Quân… Lúc trước Đông Phương tướng quân cũng là Thống lĩnh Cấm Vệ Quân bên cạnh Chu Tổng đốc, nên biết luật này mới đúng.
- Chẳng qua những vật tư này, thuộc về vật tư chiến lược, vốn là triều đình dùng để đối phó quân giặc… !
- Đông Phương tướng quân nói không sai.
Không chờ Đông Phương Tín nói xong, Sở Hoan lập tức ngắt lời:
- Những vật tư này là triều đình chuyển tới đối phó người Tây Lương, sau khi người Tây Lương lui binh, vật từ chuyển tới binh khố Tây Quan, binh khố thuộc về Binh Bộ Ti, do phủ Tổng đốc Tây Quan quản lý trực tiếp, cho nen những vật tư này đều thuộc về binh khố, cũng là vật tư của địa phương Tây Quan.
Khóe mắt Đông Phương Tín hơi nhảy lên, cười lạnh nói:
- Bổn tướng vừa nói qua, bổn tướng là một kẻ vũ phu, sẽ không tranh luận với ngài, những vật tư này, là Chủ sự Binh Bộ Ti Triệu Tín tự mình phê chuẩn điều tới Bình Tây Quân, khi đó Tây Quan còn chưa có Tổng đốc. Hiện giờ Sở Tổng đốc chuyển tới, muốn truy cứu việc này, cứ việc đi tìm Triệu Tín, oan có đầu, nợ có chủ, những vật liệu này là Triệu Tín điều tới, Sở Tổng đốc không có quyền lấy khỏi quân doanh Bình Tây của ta.
- Đông Phương tướng quân lại nói sai rồi.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Bản Đốc muốn hỏi một câu, sáu nha môn của Thiên Sơn, phải chăng đều thuộc về Chu Tổng đốc thống soái? Trang bị trong binh khố của Binh Bộ Thiên Sơn Đạo, nếu không có Chu Tổng đốc phê duyệt, có được chuyển ra ngoài hay không?
- Đương nhiên là không thể.
Đông Phương Tín đáp:
- Nhưng dường như Sở Tổng đốc nghe không hiểu lời bổn tướng nói, bổn tướng từng nói, lúc những vật tư này chuyển ra khỏi binh khố, Tây Quan còn chưa có Tổng đốc, Triệu Tín có quyền lợi xử lý lâm thời… !
- Không có Tổng đốc?
Sở Hoan đột nhiên cười lên ha ha:
- Đông Phương tướng quân, ngài đang nói đùa sao? Đám vật tư này, thời gian chuyển qua, binh khố có hồ sơ để tra, cho tới hôm nay, đám vật tư này chuyển tới bốn mươi ngày trước, sẽ không sai chứ?
Khi nói xong những lời này, hắn liếc Lệnh lại Binh Bộ Ti Dương Bạch Lộc một cái.
Trên trán Dương Bạch Lộc tràn đầy mồ hôi lạnh, Đông Phương Tín liền nói:
- Bổn tướng không nhớ rõ đã bao nhiêu ngày, nhưng khi đó ngài nói không khác biệt quá lớn, khi đó, dường như Sở Tổng đốc còn chưa đặt chân tới Tây Bắc.
- Quả thực như vậy, khi đó bản Đốc còn đang trên đường tới nhậm chức.
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào mắt Đông Phương Tín:
- Mặc dù bản Đốc chưa tới nhậm chức, nhưng lúc đó đã nhận được long ân của Thánh thượng, điều tới Tây Quan nhậm chức Tổng đốc. Đông Phương tướng quân, bản đốc muốn hỏi, ý chỉ của Thánh thượng, chắc không sai chứ? Bốn mươi ba ngày trước, Thánh thượng đã ban thưởng kiếm vàng, để bản Đốc tới Tây Quan nhậm chức, mặc dù người còn chưa tới, nhưng từ giây phút Thánh thượng ban thưởng, bản Đốc chính là Tổng đốc Tây Quan, điểm này sẽ không sai chứ?
Đông Phương Tín há to mồm, lại nói không ra lời. Vốn hắn cũng không phải người giỏi ăn nói, dăm ba câu liền bị Sở Hoan bắt bí, trong lúc nhất thời không biết cãi lại thế nào.
- Lúc ấy bản Đốc đã là Tổng đốc Tây Quan, cho dù có ở Tây Quan hay không, đều có quyền lợi hỏi đến công việc sáu Ti nha môn Tây Quan.
Sở Hoan thần sắc lạnh lùng:
- Vật tư chuyển vào binh khố, là thuộc về vật tư địa phương, không nói tới không có tình huống đặc biệt vật tư của địa phương không thể chuyển qua Bình Tây Quân, cho dù thật sự có thể chuyển tới, bản thân Binh Bộ Ti cũng không có quyền làm chủ, nhất định phải do bản Đốc điều chuyển. Triệu Tín tự ý điều chuyển vật tư, đã vi phạm pháp luật triều đình, tội như mưu nghịch, chẳng lẽ Đông Phương tướng quân muốn chịu liên lụy với hắn?
Đông Phương Tín cười lên ha ha nói:
- Sở đại Tổng đốc, nếu là người khác, có lẽ thật sự bị dăm ba câu của ngươi hù dọa, nhưng Đông Phương Tín ta không bị dọa. Triệu Tín có tội hay không, không liên quan tới Đông Phương Tín ta, bổn tướng chỉ biết, Bình Tây Quân muốn đánh dẹp loạn phỉ Tây Quan, các tướng sĩ thiếu khuyết vật tư binh khí, Triệu Tín chuyển vật tư tới, số vật tư này đã thuộc về Bình Tây Quân, là vật có chủ, các huynh đệ liều mạng ra trận chém giết, hiện giờ Sở đại Tổng đốc ngươi nói mấy câu, muốn lấy đồ mà mọi người liều mạng, chỉ sợ bổn tướng đáp ứng, mọi người cũng không đáp ứng!
Giọng gã chưa dứt, một đám binh sĩ sau lưng lập tức kêu la:
- Nếu ai dám lấy đi một món đồ, sẽ khiến hắn đi vào thẳng người đi ra nằm ngang.
Đám quân sĩ Bình Tây Quân chung quanh lập tức chen lấn tới, trường thương đại đao chỉ về phía trước, miệng cao giọng hô.
- Những vật tư này đều là của Bình Tây Quân, ai dám lộn xộn?
- Các huynh đệ chuẩn bị cầm cung tên trong tay, xem đám Cận Vệ Quân này ai dám lấy thêm rương hòm, nếu ai động tới, bắn chết hắn.
- Đừng tưởng rằng đây vẫn còn ở kinh thành, đây là Tây bắc, trong kinh thành các ngươi có thể làm xằng làm bậy, tới Tây bắc rồi thì con mẹ nó trung thực một ít.
- Cút ra ngoài, cút ra ngoài, Bình Tây Quân không chứa các ngươi.
Tiếng hô chung quanh tiếng sau vang hơn tiếng trước, không ít người trong Bình Tây Quân đều là con cháu Tây Bắc, tính tình nóng nảy, cả đám hung ác. Họ cảm thấy bản thân là Bình Tây Quân, mà Cận Vệ Quân Sở Hoan mang tới chính là tinh binh kinh sư, Bình Tây Quân đều là tướng sĩ địa phương, thực chất Cận Vệ Quân đương nhiên xem thường quân địa phương, nhưng bản thân quân địa phương cũng chén ghét những tinh binh kinh sư cao cao tại thượng này.
Quân nhân chú trọng tôn nghiêm và vinh quang, đối với rất nhiều tướng sĩ Bình Tây Quân, họ chưa hẳn thực sự ủng hộ Đông Phương Tín, cũng chưa hẳn thực sự cừu thị Sở Hoan, nhưng Sở Hoan dẫn Cận Vệ Quân tiến tới đại doanh Bình Tây Quân, điều này khiến không ít người của Bình Tây Quân cảm thấy vinh quang bị giẫm đạp.
Vốn tướng sĩ Bình Tây Quân đã không có cảm tình gì với Cận Vệ Quân, lúc này Đông Phương Tín khẽ vỗ động, lửa giận trong lòng các tướng sĩ dâng lên, cả đám dồn tới phía trước.
Tướng sĩ Cận Vệ Quân đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, họ cũng nhìn thấy được tín hiệu nguy hiểm từ trong mắt tướng sĩ Bình Tây Quân, mặc dù Khôn Tự Doanh có mấy ngàn người, võ sĩ Cận Vệ Quân đến đây chẳng qua mấy chục người, binh lực cách xa trời đất, nhưng võ sĩ Cận Vệ Quân đều rút đao trong tay, nhanh chóng vây quanh Sở Hoan, nắm chặt chuôi đao, đối chọi gay gắt, không sợ hãi chút nào.
Dưới ánh lửa, đôi mắt Đông Phương Tín lóe lên ánh sáng cổ quái, khóe mắt gã co quắp, tay cầm đao lúc lỏng lúc chặt.
Sở Hoan đứng thẳng giống như tảng đá, tiếng hô quát của tướng sĩ Bình Tây Quân tiến vào tai hắn, Sở Hoan rất rõ ràng, những tướng sĩ Bình Tây Quân này giống như củi khô mùa hè, chỉ cần một đốm lửa, tiếp theo sẽ bốc cháy.
Mà Đông Phương Tín, không thể nghi ngờ chính là người dấy lên đốm lửa này.
Biểu tình và động tác của Đông Phương Tín, Sở Hoan xem trong mắt. Hắn bén nhạy nhận ra sát ý nồng nặc từ trong đôi mắt Đông Phương Tín, Đông Phương Tín lúc nắm chặt khi lỏng tay, Sở Hoan cũng thấy được do dự của Đông Phương Tín.
Lần này Sở Hoan dẫn người tới Khôn Tự Doanh, vốn là mạo hiểm bắt buộc, trong lòng hắn vẫn luôn cân nhắc, Đông Phương Tín hận mình thấu xương, nhưng dưới tình hình thực tế trước mắt, gã không có can đảm ra tay với mình.
Nhưng hắn lại hiểu được, Đông Phương Tín này xuất thân quân nhân, vũ dũng hơn người, nhưng tính tình lại hơi xúc động. Hắn từng nghĩ tới, lợi dụng tính tình xúc động của Đông Phương Tín, buộc Đông Phương Tín ra tay, sau đó hậu phát chế nhân, diệt trừ trong nháy mắt, từ đó hoàn toàn có thể cài cho Đông Phương Tín tội danh tạo phản.
Nhưng giờ phút này hắn lại cảm giác dường như tình thế còn nghiêm trọng hơn dự đoán của mình, Đông Phương Tín không hề tới gần Sở Hoan, nhưng Bình Tây Quân xúc động cuộn trào, Sở Hoan tin tưởng, nếu như Đông Phương Tín ra lệnh một tiếng, rất có thể Bình Tây Quân sẽ cùng nhau tiến lên, thậm chí còn không cần Đông Phương Tín ra lệnh, gã có nhiều tâm phúc ở Khôn Tự Doanh này, chỉ cần có một động tác, có lẽ sẽ có người thừa cơ đánh trống reo hò, kích thích binh biến.
Sở Hoan thần sắc bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Đông Phương Tín.
Dưới tình thế này, Sở Hoan không cách nào xác định Đông Phương Tín có ra tay hay không.
Sát ý trong mắt Đông Phương Tín ngày càng đậm, hiển nhiên gã cũng đang cân nhắc một số chuyện. Sở Hoan trông thấy biểu tình trên mặt Đông Phương Tín ngày càng lạnh, lại trông thấy bàn tay nắm chặt chuôi đao của Đông Phương Tín tựa như ngày càng có lực, trạng thái lúc lỏng lúc chặt đang từ từ mất đi, mà tay kia của Đông Phương Tín đang thong thả nâng lên.
Sở Hoan cảm thấy không ổn trong lòng.
- Quân nhân là làm cái gì?
Trong tiếng quát lớn chung quanh, khi Đông Phương Tín còn đang do dự chậm rãi giơ tay lên, giọng nói giống như đạn pháo vang lên trong đám người.
Mặc dù chung quanh ầm ĩ, nhưng một tiếng nói bình thản này, khuấy động từ trong đám người, đúng là Sở Hoan rống lên.
Sở Hoan tập luyện Long Tượng Kinh, cốt nhục như được nung tôi một lần, khí lực của hắn, từ lâu đã không phải lúc trước có thể so sánh, khí tức đã vượt xa người bình thường, một tiếng quát lớn này, chấn động bốn phương, ép những âm thanh kêu la ầm ĩ kia xuống.
Một tiếng này đột nhiên xuất hiện, binh tướng chung quanh đều nghe thấy.
Đông Phương Tín vốn muốn nâng tay lên, bởi một tiếng rống to này, lập tức dừng lại.
Chung quanh nháy mắt yên tĩnh.
Sở Hoan không hề núp trong vòng vây bảo vệ của Cận Vệ Quân, đi vài bước về phía Đông Phương Tín, thần sắc lạnh lùng, liếc nhìn chung quanh, cười lạnh nói:
- Bình Tây Quân quả nhiên là một đám ô hợp, lúc trước bản Đốc chỉ hoài nghi, hiện giờ xem ra, bản Đốc hoài nghi cũng không sai… !
Hắn giơ tay lên, chỉ chung quanh, cười lạnh nói:
- Các ngươi có biết, các ngươi đều là một đám hèn nhát!
Chương 1053: Lồng ngực
Lời Sở Hoan nói long trời lở đất, thời điểm này ai cũng không nghĩ tới Sở Hoan lại nói như vậy, ngay cả Cừu Như Huyết và Bạch Hạt Tử, cũng hơi kinh ngạc nhìn về phía Sở Hoan.
Họ đương nhiên biết rõ tình thế nghiêm trọng hiện giờ, tướng sĩ Khôn Tự Doanh rục rịch, lúc nào cũng có thể đánh nhau. Thời điểm này, Sở Hoan chẳng những không trấn an, trái lại mở miệng mắng chửi, hai người đều không rõ ràng rốt cuộc trong đầu Sở Hoan nghĩ gì, trong lòng lại cảm thấy thời điểm này Sở Hoan nói như vậy vô cùng không khôn ngoan, rất có thể khiến cho chuyện trở nên xấu hơn.
Khóe mắt Đông Phương Tín nhảy lên, nắm được lời Sở Hoan nói, Đông Phương Tín đâu chịu buông tha, cười lạnh quát:
- Sở Tổng đốc, ngài nói cái gì?
Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, nhìn chằm chằm vào mắt Đông Phương Tín, giọng nói vẫn bình thản:
- Bản Đốc nói rất rõ ràng, tướng sĩ Khôn Tự Doanh đều là một đám hèn nhát!
- Ngươi… !
Đông Phương Tín giơ tay lên, lúc này bất chấp Sở Hoan là Tổng đốc một Đạo, chỉ vào mũi Sở Hoan, lạnh lùng nói:
- Ngươi đang nhục mạ chúng ta?
Khuôn mặt tướng sĩ Bình Tây Quân đều lộ vẻ phẫn nộ, nếu như nói Sở Hoan dẫn người vào đại doanh, đã dầy xéo tôn nghiêm của họ, những lời của Sở Hoan lúc này, giống như dầy xéo sự kiêu ngạo của quân nhân bọn họ lần nữa.
Đám hèn nhát?
Ngay cả thôn phu hương dã bình thường, dân chúng trong thôn cũng không thể chịu được nhục mạ như vậy, huống chi là tướng sĩ đi lại trong đao máu.
Nếu như Sở Hoan không phải Tổng đốc, sợ rằng đã có tướng sĩ tính tình nóng nảy xông lên.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Không sai, bản Đốc đang mắng chửi các ngươi.
Không chờ Đông Phương Tín nói chuyện, Sở Hoan đã nói tiếp:
- Bản Đốc muốn hỏi các ngươi, gần đây lại có một đám giặc cỏ tàn sát thôn trang, ngay trước đây không lâu, một nơi người ta gọi là thôn Ngưu Lan bị một đám mã phỉ đồ thôn, nam nữ già trẻ cả thôn không còn một ai, ngay cả phòng cũng bị đốt, chuyện này các ngươi có biết?
Tướng sĩ nghĩ vậy, ngơ ngác nhìn nhau.
- Người Tây Lương đi rồi, thế nhưng Tây Quan còn không thái bình.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Bản Đốc nhớ rõ, khi bản Đốc bước vào cảnh nội Tây Quan, đã có người nói, trên đất Tây Quan, giặc cỏ tàn sát bừa bãi, dân chúng lo lắng mà sống, họ vốn tưởng rằng đuổi người Tây Lương đi, là có thể già trẻ một nhà sống khỏe, nhưng trên thực tế, mỗi ngày họ đều sống trong sự sợ hãi giặc cỏ hoành hành. Lúc ấy bản Đốc từng hỏi, chẳng lẽ Tây Quan tùy ý để đám giặc cỏ kia tàn sát dân chúng bừa bãi? Các ngươi có biết, người ta trả lời thế nào không?
Mặc dù trong lòng tướng sĩ Bình Tây Quân vẫn cực kỳ phẫn nộ, nhưng Sở Hoan nói mấy câu đó xong, trong lòng mọi người lại hiếu kỳ, đều nhìn Sở Hoan, thậm chí có người hỏi:
- Nói thế nào?
- Bình Tây Quân!
Sở Hoan giơ tay chỉ tướng sĩ Bình Tây Quân:
- Lúc đó họ nói, Tây Quan còn có Bình Tây Quân, chỉ cần có Bình Tây Quân, giặc cỏ cường đạo Tây Quan sớm muộn bị tiêu diệt sạch sẽ, trên đường bản Đốc hỏi thăm rất nhiều người, thậm chí còn hỏi đứa nhỏ chỉ mười mấy tuổi, mặc dù Tây Quan giặc cỏ hoành hành, mặc dù dân chúng sống trong sợ hãi mỗi ngày, nhưng bọn họ không hề tuyệt vọng, trái lại hi vọng, đứa bé kia từng nói, mặc dù Dư lão tướng quân mất rồi, nhưng Dư lão tướng quân để lại cho Tây Quan Bình Tây Quân, Bình Tây Quân chính là hi vọng của họ!
Không ít tướng sĩ Bình Tây Quân đều lộ ra ánh sáng kỳ dị trong mắt.
- Bản Đốc vẫn cho là, có Bình Tây Quân, sẽ có hi vọng.
Sở Hoan cười lạnh:
- Thế nhưng đến Sóc Tuyền rồi, mới biết được hi vọng trong lòng dân chúng, chỉ là một trò đùa. Họ coi Bình Tây Quân là anh hùng cứu thế của họ, nhưng bọn họ lại không biết, cái gọi là anh hùng, chỉ là một đám hèn nhát mà thôi!
- Chúng ta… chúng ta không phải bọn hèn nhát!
Có người nhịn không được kêu lên.
- Không phải bọn hèn nhát?
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Như vậy bản Đốc hỏi các ngươi, hiện giờ giặc cỏ tàn sát bừa bãi, các ngươi đã làm những gì? Suốt ngày ở trogn binh doanh, tùy ý giặc cỏ tàn sát bừa bãi sao? Thảm án thôn Ngưu Lan, xảy ra trước đây không lâu, thôn Ngưu Lan cách thành Sóc Tuyền cũng không quá xa xôi, nhưng dường như rất nhiều người các ngươi ngay cả thảm án này cũng không biết, nếu như các ngươi tiêu diệt đắc lực, họ có lá gan làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy? Trại Hồ Lô, đỉnh Vân Lý, thời gian bản Đốc tới Sóc Tuyền không lâu, đã biết rõ ít nhất có hai đám giặc phỉ như vậy, bản Đốc hỏi các ngươi, họ hiện đang ở nơi nào?
Đông Phương Tín sắc mặt khó coi, trầm giọng nói:
- Sở… Sở Hoan, chuyện lớn trong quân, còn chưa tới phiên ngươi nhúng tay!
- Bản Đốc chưa từng nghĩ tới nhúng tay vào chuyện của Bình Tây Quân.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Một đám nhát gan sống an nhàn sung sướng, bản Đốc còn không thèm tới làm bạn, bản Đốc chỉ thở dài thay dân chúng, ôm tưởng tượng vô nghĩa.
- Họ không phải ảo tưởng, chúng ta đích thục muốn diệt trừ giặc cỏ.
Trong Bình Tây Quân có người kêu to.
- Đúng vậy, chúng ta nhất định tiêu diệt tất cả giặc cỏ Tây Quan.
Lập tức có người kêu lên:
- Muốn giết đám người không bằng cầm thú kia không còn mống nào.
- Hô đi, ai cũng biết.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Nhưng biểu hiện của các ngươi, lại không có bất kỳ ai tôn kính. Chức trách của quân nhân, là bảo vệ nhà bảo vệ đất nước, hiện giờ ngay cả nhà của dân chúng các ngươi cũng không bảo vệ được, còn bảo vệ đất nước? Nghe nói… !
Hắn chỉ Đông Phương Tín:
- Bản Đốc nghe Đông Phương tướng quân nói rằng, hắn chuẩn bị dẫn theo các ngươi đi tiêu diệt, thế nhưng các ngươi lại gào thét muốn phát tiền trợ cấp trước, ha ha ha… !
Sở Hoan cười lên như điên:
- Ngay cả đứa trẻ cũng biết, đất nước gặp nạn, thất phu có trách nhiệm. Hiện giờ dân chúng Tây Quan đang ở vào nước sôi lửa bỏng, các ngươi không muốn bảo vệ đồng bào cha mẹ của mình, lại bởi vì mấy lạng bạc đã án binh bất động… Đây chính là thứ mà các ngươi gọi là muốn diệt trừ giặc cỏ?
Rất nhiều tướng sĩ Bình Tây Quân chuyển ánh mắt khỏi Sở Hoan, nhìn về phía Đông Phương Tín, trong mắt không ít người đã lộ vẻ khinh bỉ.
Khuôn mặt Đông Phương Tín âm trầm đáng sợ, lạnh lùng nói:
- Sở Hoan, ngươi đừng có nói năng bừa bãi ở đây, quân doanh trọng địa, cho dù ngươi là Tổng đốc, cũng không có quyền ăn nói lung tung ở đây.
- Bản Đốc ăn nói lung tung sao?
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Bản Đốc không tranh luận, chỉ biết tốn nhiều nước miếng.
Hắn nhíu mày lại:
- Lần này bản Đốc dẫn người tới đây chở những vật tư này đi, cũng không phải tranh giành thứ gì với Bình Tây Quân. Nói thật cho các ngươi biết, nếu như giờ phút này các ngươi chém giết với giặc cỏ, bản Đốc chẳng những không mang vật tư này đi, trái lại sẽ nghĩ các biện pháp để các ngươi không thiếu trang bị, cho dù bản Đốc chết đói, cũng sẽ để các ngươi được ăn lương thực. Nhưng các ngươi khiến cho người ta thất vọng, nếu Tây Quan dựa vào các ngươi, dân chúng cũng không sống nổi, bản Đốc làm Tổng đốc một Đạo, có trách nhiệm bảo vệ an nguy của họ, các ngươi không dùng được, bản Đốc có thể chiêu mộ quân đội, có lẽ bọn họ không có kinh nghiêm chém giết trên sa trường như các ngươi, nhưng bản Đốc tin tưởng, họ nhất định có dũng khí chém giết địch nhân, bọn họ có niềm tin bảo vệ người nhà, những vật tư này, các ngươi không dùng được, bản Đốc sẽ giao cho họ… !
Giờ phút này, khuôn mặt của phần lớn tướng sĩ Bình Tây Quân không còn vẽ phẫn nộ vừa rồi, trên mặt nhiều người lại lộ vẻ xấu hổ, rất nhiều người đã cúi đầu xuống, giống như đứa trẻ phạm phải sai lầm.
- Bản Đốc nhìn ra được, rất nhiều người trong các ngươi còn thấy thẹn trong lòng, còn giữ được tôn nghiêm của một quân nhân.
Sở Hoan thở dài:
- Trong các ngươi, rất nhiều người là con cháu Tây Bắc, người nhà của các ngươi hiện giờ đang bị giặc cỏ chà đạp, nam tử hán đại trượng phu, nếu như ngay cả người nhà cũng không bảo vệ được, không phải đám hèn nhát thì là cái gì? Bản Đốc không biết trong lòng các ngươi nghĩ thế nào, nhưng bản Đốc tin tưởng, Tây Quan không suy, đế quốc không suy!
Hắn đưa tay lên, lạnh lùng nói:
- Chất lên xe!
Keng một tiếng, Đông Phương Tín đã rút đao, quát lên:
- Ai dám!
Lưỡi đao của gã chỉ phía trước, mắt muốn nứt ra, trong đôi lắt là sát ý không cách nào che giấu.
Sở Hoan cười lạnh lùng, đi lên hai bước, hỏi:
- Đông Phương tướng quân muốn giết người sao?
- Bổn tướng thống soái Bình Tây Quân, nếu ai dám giương oai tại quân doanh, bổn tướng không thể cho phép.
Đông Phương Tín nhìn chằm chằm đôi mắt Sở Hoan, không chút nhượng bộ.
Hai tay Sở Hoan nắm chặt vạt áo, mạnh mẽ giật ra, lộ ra lồng ngực rắn chắc, chẳng qua trên lồng ngực kia vết thương chồng chất, sẹo giăng khắp nơi, dù miệng vết thương đã sớm khép lại, nhưng vô số vết sẹo ngang dọc đan xen vào nhau, người xem kinh hãi.
Đông Phương Tín cùng đám tướng sĩ phía sau trông thấy vết sẹo như hoa văn trên lồng ngực Sở Hoan, đều lắp bắp kinh hãi. Sở Hoan hai mắt như đao, từng bước tới gần Đông Phương Tín, giọng không lớn, nhưng lực lớn ngàn cân:
- Đông Phương tướng quân muốn giết người, thì bắt đầu từ bổn Đốc… !
Hắn giơ tay lên chỉ vào ngực mình:
- Đâm một đao vào nơi này, một đao đâm xuống, xuyên qua thân thể, máu nóng chảy ra từ bên trong, rất đã… Tới, cầm chặt đao của ngươi, đừng do dự, nếu bản Đốc né tránh, cũng không phải do cha mẹ nuôi đấy!
Biểu tình trên mặt Sở Hoan cũng dữ tợn, hắn ép tới từng bước, tay Đông Phương Tín bắt đầu hơi run rẩy.
Một tướng công thành vạn cốt khô, Đông Phương Tín có thể ngồi lên vị trí hôm nay, mặc dù có Chu Lăng Nhạc đề bạt, nhưng cũng liên quan tới chiến công hiển hách mà bản thân gã lập được.
Tung hoành sa trường, Đông Phương Tín giết không ít người, vong hồn chết dưới đao của gã, không có một trăm cũng có tám mươi. Từ trước tới nay gã giết người hai mắt cũng không chớp, đao đâm vào đao rút ra, rất nhiều người bị gã giết, thậm chí gã cũng không nhớ đối phương trông như thế nào.
Gã là kiêu tướng đi ra từ máu.
Thế nhưng giờ phút này, tay gã không khỏi run rẩy lên, Sở Hoan không cao, tướng mạo cũng không thể nói anh tuấn, nhưng khí thế phát ra từ trên người lúc này, cho dù ai thấy cũng phải chột dạ.
Đông Phương Tín biết rõ, vết sẹo trên người mình, có lẽ không bằng một nửa của Sở Hoan.
Đây cũng không phải tài nghệ của Sở Hoan không bằng người, hoàn toàn khác biệt, lúc này Đông Phương Tín rõ ràng, Tổng đốc trẻ tuổi trước mắt này, có lẽ còn trải qua nhiều trận chém giết hơn mình, cũng tàn khốc hơn nhiều.
Sẹo giăng khắp nơi, biểu hiện Tổng đốc trẻ tuổi này đã hôn môi tử vong vô số lần, người không sợ chết, sao có thể lấy cái chết để dọa!
- Chất lên xe!
Sở Hoan lại lạnh lùng nói một lần nữa.
Bạch Hạt Tử vung tay lên:
- Chất lên xe!
Các võ sĩ Cận Vệ Quân liếc nhau, không do dự nữa, đi qua đoàn xe, những tướng sĩ Bình Tây Quân ngăn đường, lúc này đã không còn tiếng động, lặng lẽ nhường ra một con đường, tùy ý võ sĩ Cận Vệ Quân đi qua đám người.
Đông Phương Tín nghiến răng nghiến lợi, mặc dù lồng ngực Sở Hoan ngay trước mặt gã, mặc dù gã xông lên phía trước là có thể ra đao, nhưng đối mặt với Sở Hoan lạnh như băng, cuối cùng gã cũng không tiến một bước nhỏ, đao của gã rút lại, trong lúc đó quay đầu ngựa lạnh lùng nói:
- Đi!
Cũng không nhìn Sở Hoan một cái, gã thúc ngựa rời đi.