1741 Thành phố Lỗ cuối thu, thời tiết có chút âm u, gió thu thổi qua mang chút se se lạnh. Bóng đêm lạnh như nước, đứng trên đường của thành phố Lỗ dưới từng đợt gió đêm thổi qua, thật là có vài phần cảm giác mát lạnh, Hạ Tưởng mặc một chiếc áo gió màu xám, cổ áo dựng lên.
1742 Nha Nội, Diệp Thiên Nam và Tần Khản, Trình Tại Thuận, còn có Trình Nhất Dương, một hàng năm người ngồi trong phòng Thất tiên nữ của Túy Tiên Cư. Còn tại sao phòng gọi là Thất Tiên Nữ thì cũng không có ai giải thích, trong phòng không nhìn thấy bất kỳ thiết bị gì liên quan đến tiên nữ, có lẽ chỉ có mấy bức tranh chữ trên tường là có hình vẽ mấy tiên nữ, dù sao mặc kệ như thế nào, mấy người đang ngồi đây cũng không có ý định truy cứu nguồn gốc của Thất Tiên Nữ.
1743 Bị Trình Tại Thuận gọi là vật cản đường, chướng ngại vật---Hạ Tưởng--- Phó Bí thư Hạ dường như không hề giác ngộ mình là vật cản đường, trái lại, hắn càng cho rằng tầm quan trọng của mình là không thể thay thế.
1744 Trước khi Diệp Thiên Nam đăng ký, đã gọi điện thoại tới Hạ Tưởng. Lần đầu gọi tới, Hạ Tưởng không không nghe máy. Diệp Thiên Nam không nổi giận, lại tiếp tục gọi, kết quả là lần thứ hai, Hạ Tưởng vẫn không không nghe máy.
1745 Tào Thù Lê quay trở về thành phố Lỗ đã một thời gian rồi, người ở bên cạnh Hạ Tưởng, nhưng trong lòng lại nhớ về người khác. Tuy nhiên, Hạ Tưởng lại không chút ghen.
1746 Nguyên Minh Lượng quả thật là người thông minh, biết khi nào thì nên biến mất, khi nào thì nên xuất hiện. Hiện tại anh ta xuất hiện, chẳng những vừa đúng thời cơ, hơn nữa còn có công hiệu đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
1747 Gợi ý của Hạ Tưởng rất rõ ràng, Nguyên Minh Lượng cũng nghe hiểu, nhưng vẫn nói:- Làm bất kỳ chuyện gì, đều phải có mạo hiểm, có mạo hiểm không sao cả, chỉ cần có thành ý, tin rằng sẽ có thu hoạch hợp lý.
1748 Hai ngày sau, Thành Đạt Tài đến thành phố LỗCùng một ngày, Nha Nội đến thành phố Lỗ mấy ngày chính thức xuất hiện, làm bộ vừa đến thành phố Lỗ, bày ra yến tiệc mời Tôn Tập Dân, Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ.
1749 Thành Đạt Tài lần này đến đây, không mang theo nhiều người hộ tống, mà y ăn mặc rất thoải mái tùy ý, dường như không để tâm đến chuyện Nha Nội rút vốnHiện trạng của tập đoàn Đạt Tài, Hạ Tưởng không thể nói rõ như lòng bàn tay, nhưng cũng ít nhiều biết được một chút nội tình.
1750 Sự đối đầu giữa Nha Nội vàTiếu Giai ở Bắc Kinh, nói thật ra đích thật là một trận chiến kinh tế kéo dài triền miên, thời gian lâu, đến nỗi khiến Nha Nội nảy sinh ảo giác, cho rằng bên phía Tiếu Giai chẳng qua là ngựa chết mà xem như ngựa sống để trị, muốn ba mươi sáu kế… kéo dài là thượng sách.
1751 Một đêm ở Bắc Kinh, có rất nhiều người thức trắng thâu đêm. Tiếu Giai trái lại ngủ rất yên giấc, bởi có Nga Ni Trần và Dương Uy giúp đỡ cô, cô hoàn toàn yên tâm, hơn nữa còn có sự gia nhập thêm của Nguyên Minh Lượng, lại càng làm cô cảm thấy an tâm trong lòngTiếu Giai ngủ rất ngon, nhưng Nga Ni Trần, Dương Uy và Nguyên Minh Lượng, lại một đêm không hề chợp mắt.
1752 Hạ Tưởng khiến Nguyên Minh Lượng ở lại Bắc Kinh mà không đi đến thành phố Lỗ, bởi vì hắn đoán trước cuộc đàm phán giữa Nha Nội và Thành Đạt Tài sẽ không thuận lợi, Thành Đạt Tài đa mưu túc trí, Nha Nội muốn giành thắng lợi, là truyện nghìn lẻ một đêm.
1753 Khác với vài lần đến Bắc Kinh trước kia, lần này vào kinh, Hạ Tưởng lặng yên mà đến, không kinh động bất cứ kẻ nào, cũng không thông báo gì cho phía chính phủ.
1754 Một câu không chút dài dòng: Bắt, khiến Hạ Tưởng thiếu chút nữa bị thiêu đốt. Đừng nghĩ ông cụ Ngô dường như nhiều năm không hỏi thế sự, nhưng trong lòng ông vẫn như gương sáng, lực lượng khắp nơi bên trong Bắc Kinh đều rất mạch lạc rõ ràng giống hệt như là ở trong lòng ông cụ.
1755 Sau khi Hạ Tưởng khéo léo từ chối Trần Hạo Thiên, Hạ Tưởng cho rằng giữa hắn và Lĩnh Nam. Tuy rằng không thể xem như cách trăm núi ngàn sông, nhưng là núi cao sông dài, khoảng cách xa xôi.
1756 Xuyên qua ánh sáng cửa sổ thủy tinh, bên ngoài ngọn đèn chiếu xuống, rõ ràng có thể thấy được từng tảng tuyết lớn đang rơi xuống. Trận tuyết đầu tiên của Thành phố Lỗ không ngờ đã rơiHạ Tưởng kiềm không nổi cười, chỉ có điều hắn nói phải giao phó cho Chu Hồng Cơ, cũng không có nói là hắn phải rời khỏi tỉnh Tề, Chu Hồng Cơ hà tất phải nói những lời nói ấy.
1757 Cách trận tuyết rơi lần trước, có lẽ đã trên nửa tháng, tuyết đọng trên đường vẫn chưa tan hết, phần lớn tuyết đã hóa thành nước dơ, chảy vào cống thoát nước.
1758 Mối quan hệ mật thiết giữa Hạ Tưởng và thế lực gia tộc, tuy là chuyện bí mật, thực ra sớm đã không phải là chuyện bí mật nữa rồi, người trong cuộc không người nào không biết, không người nào không hiểu.
1759 Hạ Tưởng đương nhiên không muốn lúc này rời khỏi thành phố Lỗ, không đề cập tới sự phó thác của Khâu Nhân Lễ, chính là chức trách bản thân hắn sở tại, cũng một lòng nhào vào công việc, vì đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc sắp tới, tận tâm hết sức.
1760 Không hề nghi ngờ gì nữa, trong lúc tỉnh Tề ổn định, nhất định sẽ xảy ra nhiễu loạn. Cho đến thời điểm hiện nay, không những Hạ Tưởng nhận thức được điều này, mà toàn bộ thế lực địa phương tỉnh Tề cũng nhận thức được.