41 “Em bị sao vậy?”
“Tiểu Hữu Hữu!”
“Chị còn chưa nói xong đâu?” Tiết Dao Dao gọi Lý Thiên Hữu nhấc chân liền đi, hơn nữa còn đi nhanh như vậy, nàng tức giận không ngừng giậm chân.
42 Sau khi Lý Thiên Hữu rời khỏi đội hình cảnh, lần đầu tiên nàng gọi taxi trở về. Trở về lâu như vậy tới nay nàng chưa từng phung phí tiền, càng không có gọi taxi giống như ngày hôm nay.
43 “Ăn cơm đi. ” Lý Thiên Hữu nhìn Lâm Bắc Thần khuôn mặt tươi cười có chút suy nghĩ, nàng hơi mất tự nhiên nói. Sau đó nàng liền đi đến phòng ăn. Thân là một bộ đội đặc chủng ngay cả chết còn không sợ, tại sao mỗi lần nàng ở trước mặt Lâm Bắc Thần đều bó tay như vậy, Lý Thiên Hữu đối với biểu hiện của bản thân rất là không hài lòng.
44 “Em muốn cùng ngủ với chị. ” Lý Thiên Hữu có chút không được tự nhiên nói, thời gian còn lại của nàng không nhiều lắm, lúc này không cho phép nàng xấu hổ.
45 Lý Thiên Hữu mơ hồ sờ qua điện thoại di động nhìn điện báo biểu hiện, nàng nhìn thấy dãy số trên điện thoại, đột nhiên thanh tỉnh lại. . .
Trên điện thoại di động biểu hiện dĩ nhiên là điện thoại văn phòng chỉ huy của Lý Thiên Hữu, Lý Thiên Hữu vội rút về cánh tay ôm Lâm Bắc Thần, nàng dùng một tay chống giường liền ngồi dậy.
46 “Các cô đều đưa ra cái nhiệm vụ gì? Sẽ có nguy hiểm tính mạng sao?” Vương Kỳ ngẩng đầu chăm chú nhìn Lý Thiên Hữu, trong ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
Vấn đề này bồi hồi ở trong lòng Lâm Bắc Thần một buổi sáng, thế nhưng cô không hỏi, hiện tại Vương Kỳ hỏi ra, cô cũng rất muốn biết, Lý Thiên Hữu phải đi hoàn thành loại nhiệm vụ gì? Lẽ nào thật là sẽ có nguy hiểm tính mạng sao?
Lý Thiên Hữu thấy ba người đều đồng loạt nhìn nàng, đều đang chờ nàng trả lời.
47 “Làm sao vậy?” Lý Thiên Hữu lại thoáng nhìn Lâm Bắc Thần không thèm đếm xỉa đến nàng, vẻ mặt không giải thích được hỏi.
Lý Thiên Kiêu thấy chị gái tiến vào, em luống cuống lắc đầu, lòng em thầm nghĩ, 'Bắc Thần tỷ tỷ hình như đột nhiên không hài lòng, em cũng không biết chuyện gì xảy ra.
48 “Không phải buổi chiều em quay về bộ đội à?” Hạ Phi cũng không muốn ở trên vấn đề này nhiều lời với Lý Thiên Hữu, hắn sở dĩ nói cho Lý Thiên Hữu, là bởi vì hắn biết phân lượng của Lâm Bắc Thần tại trong lòng Lý Thiên Hữu, hắn chỉ là muốn thông qua Lý Thiên Hữu nhắc nhở Lâm Bắc Thần chú ý an toàn mà thôi.
49 Lý Thiên Hữu nhìn thấy vài người có hành động, nàng vừa kéo Lâm Bắc Thần vừa cấp thiết nói với cô: “Ai cho các chị xuống, nhanh lên quay về trên xe đi.
50 Nam nhân kính râm đi phía trước vài bước, hắn tùy ý hoạt động cổ tay, hướng về phía Lý Thiên Hữu bày cái thủ thế mời liền tay không tấn công đến. . .
Lý Thiên Hữu tránh thoát một cú đấm mạnh mẽ của nam nhân kính râm, thầm nghĩ, “Mẹ kiếp, vậy đã động tay rồi hả?” Nàng theo thế tiến công của nam nhân kính râm nhảy tới một bên.
51 Lý Thiên Hữu liếc nhìn đồng hồ quân dụng trên cổ tay, 1 giờ 55. “Hô. . . ” Nàng thở phào nhẹ nhõm thật to, cũng còn tốt không muộn. . .
“Bắc Thần, chị ở trong xe chờ em trước, em đi tìm Ngụy chỉ huy, sau đó trở về tìm chị.
52 Lý Thiên Hữu tháo xuống mũ bảo hiểm ngây ngốc nhìn Lâm Bắc Thần nói: “Xong rồi, vừa nãy chúng ta, chúng ta nói sẽ không bị chỉ huy nghe qua đi?”
Nghe xong Lý Thiên Hữu nói, Lâm Bắc Thần không cho là đúng cười cười, cô đứng đậy từ trên người Lý Thiên Hữu, đứng dậy thuận tiện cũng kéo Lý Thiên Hữu.
53 Tiết Dao Dao vẫn chạy xe đến trước cao ốc tập đoàn Lâm thị, nhìn Lâm Bắc Thần mang theo Lý Thiên Kiêu mắt buồn ngủ mông lung vào cửa cao ốc, nàng mới lái xe rời khỏi.
54 Ngày thứ hai Lý Thiên Hữu đi, Lâm Bắc Thần chính thức dời vào căn hộ chỉ cách công ty cô hai con đường. Lầu một phòng khách không gian mở rộng rãi, lầu hai hai phòng ngủ một thư phòng, Lâm Bắc Thần từ dưới lầu đi lên lầu, lần đầu tiên cô chăm chú quan sát căn nhà này như vậy.
55 “Quy tắc cũ, mỗi người một phần, đều tỉ mỉ viết cho tôi!” Sau khi chỉ huy dò xét xong từ trên bàn phía sau cầm lấy một xấp giấy, hắn cong cánh tay dùng sức rung lên, dùng khẩu khí ra lệnh nói.
56 “Mau, súng bắn tỉa lên lầu hai, Hồng Hiên hai người các cậu một tổ lưu lại ngăn chặn kẻ địch, Trần Thần mang theo con tin nhanh chóng rút khỏi. ” Giang Đại Chí cấp thiết nói, sau đó nói vào ống nghe: “Tiết Cương nghĩ biện pháp bỏ rơi kẻ địch, tiếp ứng Trần Thần một chút.
57 “Thiên Hữu, em bị thương?” Trần Hồng Hiên đột nhiên hô.
Ban đầu hắn đang chìm đắm trong bi thương nhìn Giang Đại Chí đã không còn hô hấp, mà Lý Thiên Hữu bên cạnh một mực tê tâm liệt phế gào khóc, nhưng ở giây tiếp theo bỗng chốc liền không có thanh âm.
58 Trần Hồng Hiên đang nhỏ giọng thương lượng cùng chỉ huy có muốn đón Lý Thiên Kiêu lại đây không, bỗng trong hành lang trống trải truyền đến tiếng bước chân của rất nhiều người.
59 Lâm Bắc Thần bực mình ngồi ở sô pha một hồi, cô cảm thấy trong lòng buồn phiền khó chịu, cô nghĩ không rõ Lý Thiên Hữu bị thương lâu như vậy, vì sao cũng không thông báo cô một tiếng? Lý Thiên Hữu rõ ràng chính là coi cô là người ngoài.
60 Lâm Bắc Thần theo hai gã quân nhân tới trạm canh gác trước mặt, sau khi hai bên cùng cúi chào, quân nhân xoay người nói với Lâm Bắc Thần: “Lâm tiểu thư, thật không tiện, cô chỉ có thể một người đi vào.