Phục Chế Sơ Luyến Chương 20: Chương 19
Chương trước: Chương 19: Xả Thân (*)
Hàn Tú được Tiểu Thất ôm thật chặt vào lòng, trong nháy mắt ngã xuống đất kia, cô hoảng hốt, thét lên, cả người núp ở trong lòng củaTiểu Thất.
Kế tiếp, liền nghe thật nhiều người hô to: "Có chuyện rồi!Tường thạch cao sập, đè khách hàng rồi, người đâu mau tới giúp!"
Trước mắt một mảnh tối đen, phía dưới là nền gạch lạnh như băng, phía sau là lòng ngực ấm áp, cảm giác một nóng một lạnh đan xen này, làm cho Hàn Tú không nhịn được rùng mình một cái, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Cô chỉ biết là, có cái gì đó đè ở trên người củaTiểu Thất, mà phản ứng của anh ta lại là ôm cô thật chặt, chặn lại thay cô toàn bộ sức nặng.
Là tường, là bức tường thạch cao ở đằng sau tấm màn ngăn cách.
Cô nghe được âm thanh bức tường sụp xuống, cũng cảm nhận được cảm giác chấn động khi nó rơi xuống đập vào người anh ta.
Lấy tay đẩy anh ta, giọng cô run run, kêu lên: "Tiểu Thất, anh không sao chứ?"
"Ừ." Sau lưng truyền đến tiếng kêu rên.
"Tiểu Thất. . . . . ." Cô lo lắng gọi lại.
"Đừng lộn xộn." Anh thấp giọng nói.
Cô không dám lộn xộn nữa.
"Nhanh lên đỡ họ ra!"
"Mong là không có bị thương."
Cô nghe được tiếng nói của rất nhiều người.
Chỉ chốc lát sau, sức nặng đè ở phía trên từ từ nhẹ đi, tấm màn bị vén lên, Hàn Tú rốt cục đã thấy được ánh sáng.
Xung quanh tập trung một vòng người, nhân viên cửa hàng hỏi: "Anh, chị, hai người không sao chứ?".
Lúc đó Hàn Tú còn chưa kịp phản ứng, là Tiểu Thất đã lao thẳng đến bảo vệ cô ở trong lòng, anh ta hỏi cô: "Cô không sao chứ?"
Cô chống người ngồi dậy, xoay người nhìn về phía lưng củaTiểu Thất, trong thanh âm mang theo nức nở: "Tôi không sao, còn anh?" Mới vừa rồi vách tường này sụp xuống, lực đập vào người bọn họ không hề nhẹ.
Tiểu Thất lắc đầu một cái, ánh mắt có chút mê ly. Anh nhấc cánh tay trái lên, tựa hồ nó không có sức lực, sau đó lại sờ sờ phía ót bị đập trúng rất đau, nơi đó sưng lên một cục to.
Hàn Tú nhìn thấy trên mặt, đầu, cổ của anh ta bám đầy bụi bậm, cánh tay trái giống như trật gân, cái ót thì bị sưng một cục to, gấp đến độ hướng về phía cửa hàng quát lên: "Mấy người làm ăn như thế hả? Đập tường cũng không biết nhìn sao? Bức tường như vậy mà chỉ dùng một tấm màn để ngăn lại thôi hả, mấy người có bị sao không?"
Hai người công nhân vẻ mặt khó chịu nói: "Cô này, nửa bên này chúng tôi đang sửa chửa, không buôn bán, ở chính giữa đã có đồ ngăn lại rồi, không nghĩ tới hai người lại đi qua bên này. Nhân viên của chúng tôi đã một mực kêu hai người lại, nói không được đi qua bên này rồi, là do hai người không nghe. . . . . ."
"Ý của mấy người là nói, tường này sụp xuống đè chúng tôi, là chúng tôi tự chuốc lấy, đáng đời sao?" Cứ cho lỗi là do cô không có nghe nhân viên kia ngăn cản đi, nhưng mà nửa bên này đang xây lại, mà lại chừa ra một lối đi chỉ ngăn bằng tấm màn như vậy là quá nguy hiểm rồi, đúng ra là không có lối đi này mới phải.
Lúc này, đột nhiên trong đám người có người hô lên: "Ai nha, vai của anh ta chảy máu, nhất định là do cốt thép quẹt làm bị thương rồi, nhanh đưa anh ta đi bệnh viện đi."
Hàn Tú lập tức chuyển tầm mắt nhìn vào sau lưng của Tiểu Thất, bên vai trái của anh ta có một vết thương, máu đang rỉ ra thấm ướt áo. Mà trong đống đổ nát lộ ra một đoạn cốt thép, trên đỉnh

Xem tiếp: Chương 21: Tim Đập Nhanh