41 Mạnh được yếu thua, Ngọc Thực quốc có một vị trí trọng yếu, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành vật tranh cướp của các nước khác, Phù Lạc rất hiểu đạo lý này.
42 Sau khi ngựa ra khỏi thành được một đoạn, Hắc y nhân vẫn không hề có ý thả Phù Lạc xuống, vậy mà lại hợp với tâm ý Phù Lạc. Nàng ước gì có thể chạy xa vạn dặm, không bao giờ muốn gặp Long Hiên đế nữa, không muốn trở về chốn hoàng cung chết người kia nữa Đáng tiếc nhân sinh không như ý được vạn phần.
43 Phù Lạc sau đó không biết vị thái tử của ấn sơn quốc-Ứng công tử kia ra sao, nghe nói là bị trúng độc trọng thương. Còn nàng chỉ biết rằng mình lại trở về bên người Long Hiên đế Hắn sắc mặt tái nhợt, ánh mắt thâm thúy, nàng rốt cuộc nhìn không thấu hàm ý trong ánh mắt ấy.
44 Sáng sớm, Phù Lạc như thường lệ sớm thức dậy thu thập quần áo cần giặt. "Cút ngay, kẻ điên này. " "Cút ngay, Vu bà này. " "Cút ngay, ôn thần này, bằng không chúng ta bẩm báo nha môn để người ta tới bắt ngươi.
45 Giống như khi "Minh Nguyệt Đang" đột ngột xuất hiện, Phù Lạc cũng đột ngột mất tăm tích trong lúc đó. Phù Lạc cũng đã mở được “Minh Nguyệt Đang”có tiếng tăm.
46 Long Hiên đế nhíu mi, phê duyệt tấu chương. Vạn Toàn nhẹ nhàng tiêu sái tiến vào dụ điện, không biết có nên mở miệng hay không. Phù lúa nữ đã hồi cung.
47 Long Hiên đế ngồi trên long ỷ, bóng ma như bao quanh cơ thể hắn, không rõ nhìn rõ thần sắc hắn. Nhưng dù có thấy rõ thì, Phù Lạc nghĩ mình càng nên coi như không nhìn thấy.
48 Nửa đêm. Phù Lạc từ từ mở mắt, khóe miệng xả ra một nụ cười âm hiểm, thiếu chút nữa là trở thành điệu cười "Khặc khặc" quái dị. Đọc biết bao nhiêu văn chương xuyên qua về hậu cung rồi, cũng biết câu châm ngôn: "Thục đọc đường thi ba trăm thủ, hội bất chỉ thi dã hội ngâm.
49 Phù Lạc trong lòng rất hối hận, thật sự là muốn thắt cổ mình cho rồi Vốn dĩ nghĩ bát quái một chút thì không sao, vì kiểu bát quái về hoàng đế như thế, cung nữ sẽ rất kín miệng, chỉ dấu giếm tiêu hóa trong lòng mà thôi.
50 Phù Lạc đang tự cao hứng trong thế giới riêng của mình, mơ thấy nàng về tới hiện đại, đang ở trên du thuyền ngoạn biển Thái Bình Dương, thân mình phiêu diêu, thoải mái chết đi được.
51 Côn Dụ điệnLong Hiên đế vẻ mặt nghiêm túc nhìn đôi hài trên tay Vạn Toàn, cực kỳ chăm chú,chăm chú đến độ tay Vạn Toàn không biết nên bỏ xuống thế nàoCó điều loại chuyên chú này không kéo dài đến một phút đồng hồ, khóe miệng Long Hiên đế hiện lên nét cười không dễ phát hiện,rồi lại quay đầu xem tấu chương.
52 Ánh mắt Phù Lạc vừa thoáng định rời khỏi lưng Long Hiên đế, lại sững sờ thật lâu bởi vết sẹo rất sâu bên lưng trái của hắn. Nàng yên lặng mặc long bào cho hắn, nhìn đế vương hắn đi vào hoàng triều.
53 Không lâu sau, Long Hiên đế liền gọi Vạn Toàn đi vào hầu hạ. Khi Long Hiên đế đi ra, lại sai Phù Lạc vào hầu hạ Mẫn Tiểu Nghi,vì bình thường phi tần trong cung đến Kiền Nguyên Điện thị tẩm đều không được phép mang theo thị nữ.
54 "Nô tài, nô tài ngưỡng mộ Vô Tâm, thỉnh Hoàng Thượng thành toàn. " Ánh mắt Long hiên đế hiện lên vẻ nguy hiểm, Hoa Vi phu nhân kinh ngạc đến mức há to miệng.
55 Chỉ tiếc là, cả ngày hôm đó chẳng hề đạt được kết quả mà nàng mong muốn Ngày kế tiếp, rồi lại một ngày nữa,cũng không phải kết quả mà nàng muốn Vô số lần uống thuốc, bệnh tình trằn trọc lặp lại,vẫn không thấy ai đến Cứ thế đã hơn nửa tháng Trơ mắt nhìn Tố Nguyệt nhân lúc nàng bị bệnh, chuyển nàng tới Dạ Lan điện.
56 Phù Lạc cũng không lập tức trở lại nơi mãn nhãn hoa lệ kia Không thể mới chuyển tới dưỡng bệnh, ngày hôm sau đã đi ra ngoài. Vả lại,cảm giác lén lút thật sự rất kích thích.
57 Mỗi buổi tối, thời gian Long Hiên đế tới lại càng trở nên sớm hơn. Tỷ như đêm nay, khi Phù Lạc đang chuẩn bị rửa chân đi ngủ thì hắn đã tới rồi Không giống mấy buổi tối trước đây, luôn kéo Phù Lạc đang nửa tỉnh nửa mơ dậy Phù Lạc nhón chân, tựa vào lòng Long Hiên đế.
58 Phù Lạc không biết Long Hiên đế rốt cục là sủng ái toàn bộ con người nàng, hay là sủng ái nửa thân dưới của nàng đây? Nhưng chuyện này cũng có cách để kiểm nghiệm.
59 Ngày kế tiếp, rất nhanh đã có người đón Phù Lạc về Kiền Nguyên Điện. Phù Lạc chỉ vội vàng liếc nhìn Long hiên đế ở Côn Dụ điện, thấy hắn mặc thường phục, giống như đang chuẩn bị xuất cung.
60 Vạn Toàn chạy chậm tiến lên gõ cánh cửa sơn son của Vương phủ Môn đồng nhìn hai vị khách đêm khuya tới chơi, một vị rất giống đại nội tổng quản Vạn công công,còn một vị khí vũ hiên ngang, ánh mắt không giấu nổi sự lo lắng.