21
“Cha, vì sao Sở thúc thúc không đến giúp chúng ta?”
Lãnh Vu Thu nghe nhi tử truy vấn, trong ngực chua xót dị thường.
Hắn không trách Sở Hành Vân, thực lòng, đại sự trước mắt, con người sẽ chọn điều có lợi nhất cho bản thân.
22
Lãnh Hàn trỏ ngón tay bé xíu: “Đó không phải quái thúc thúc sao?”
“Quái thúc thúc” mà nó nói chính là Ngô Bất Tri, Lãnh Hàn hẳn chưa từng thấy nam tử nào bỉ lý bỉ khí (luộm thuộm) cỡ như hắn, dám ở sau lưng gọi hắn quái thúc thúc.
23
Như thử tinh thần như thử dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu?”
Thanh âm tràn ngập ý trêu đùa vang lên sau lưng, ngữ khí âm điệu không thể quen thuộc hơn.
24 Từng tia nắng sớm lướt qua bức vách giấy nơi cửa sổ, lách mình qua tấm mành che giường, cuối cùng đã có thể trộm nhìn rõ tình huống bên trong. Trên giường một người tựa như mộng xuân còn chưa tỉnh, vẫn đang ôm chăn ngủ vô lo.
25 Vì vết thương trên chân Ngô Bất Tri, cả đoàn phải trọ lại khách điếm vài ngày. May thay nơi đây cực kỳ hẻo lánh hoang vu, trong một thời gian ngắn hẳn không ai tìm ra bọn họ.
26
Khi hoàng diệp bay lả tả khắp không trung, quạnh quẽ bao phủ sân vắng.
Mặc dù không ai đem chữ ‘nhàn tình’gắn cho Ngô Bất Tri, nhưng lúc này, xác thực hắn đang ngồi ngơ ngẩn trong sân ngắm lá vàng rơi.
27
Đẩy cửa phòng ra, trước mắt là một bàn rượu thịt hương thơm ngào ngạt.
Ngọn đèn được thắp sáng, một cái chao đèn đậy bên ngoài, tăng thêm vài phần mỹ lệ mông lung.
28 Khí trời ngày một trở lạnh, lá thu rơi rụng nhiều, để lại thân cây trơ trọi tròn trịa đến buồn cười. Cẩn thận nhẩm tính, Sở Hành Vân đã đi được gần nửa tháng.
29 Nếu không tận mắt chứng kiến, thật khó tưởng tượng quy mô Hạo Thiên Bảo lại lớn như vậy. Nó không hề đồng đẳng với võ lâm thế gia thông thường, mà chân chân chính chính là một tòa thành, bên trong có dân sinh, có thương buôn, có khách điếm, có tửu lâu, còn Sở gia trên thực tế là người thống trị, lãnh chúa một phương.
30 Cô nương mười bảy tuổi nào trong lòng mà chẳng cất giấu bí mật, Hạ Tử Yên cũng không ngoại lệ. Nơi sâu kín nhất trong lòng nàng cất giữ một bí mật lớn lao, bí mật về Sở Hành Vân… Sở ca ca của nàng.
31 Vị khách nhân tên “Khâu Hàn Vũ” được an bài trong một gian khách phòng, tuy hắn diện mạo tầm thường, tuy hắn phục trang mộc mạc, nhưng Thiếu bảo chủ rất coi trọng hắn là điều thấy rõ, những hạ nhân đương nhiên nào dám chậm trễ, chọn tất nhiên là thượng phòng tốt nhất, hầu hạ cũng chu đáo lễ độ.
32
“Lão gia nhà ta, cũng chính là Bảo chủ ở đây, muốn gặp Khâu công tử. ”
Sao? Lãnh Vu Thu thầm kinh hãi, trực giác nghĩ lẽ nào sự tình thay đổi? Thế nhưng tự vấn không hề tồn tại bất luận một sơ sót nào có thể tìm ra, cho dù đối phương mang tâm hoài nghi, chắc chắn cũng chỉ âm thầm phòng bị, tuyệt đối không có chứng cứ để làm ầm ĩ sự việc.
33 Trong khách phòng Hạo Thiên Bảo, hiện tại đặt hai chiếc giường. Sở Hành Vân quỳ gối cạnh giường, im lặng gục đầu, nghe có tiếng người đến, cũng không ngẩng lên.
34
Chẳng phải Lãnh Vu Thu không nhìn thấy kiếm của Sở Hành Vân đâm tới, cũng chẳng phải tránh không thoát, chỉ là hắn không tránh mà thôi.
Có lẽ hắn cho rằng Sở Hành Vân sẽ không thương tổn hắn, nên hắn nghĩ muốn đánh cược một phen… dùng tính mệnh bản thân cược tâm lòng Sở Hành Vân đối hắn.
35
Trời tờ mờ sáng, một ngày hoạt động ở Hạo Thiên Bảo lại bắt đầu. Mọi người còn say sưa trong hỉ khí cận kề, hồn nhiên chẳng biết đêm qua đã phát sinh chuyện kinh thiên động địa, bảo chủ của bọn họ đã bị ác tặc mang danh Lãnh Vu Thu sát hại!
Cho nên bọn họ vẫn sinh hoạt như thường lệ, nhà nhà rời giường dọn dẹp, ăn điểm tâm, sau đó chuẩn bị đi làm việc.
36
Thân thể tựa như một chiếc lá chìm nổi trong biển cả, không ngừng mấp mô bồng bềnh, mơ mơ hồ hồ, Lãnh Vu Thu cơ hồ có một giấc mộng rất dài rất dài.
Hắn mơ tới thời thơ ấu.
37 Phía tây nam của La Sát giáo là một cánh rừng, sau cánh rừng là cấm địa của giáo phái, linh cữu các giáo chủ đời trước đều đặt ở đây, chỉ có giáo chủ đương nhiệm cùng với người hắn cho phép mới có tư cách vào trong.
38 Thiên nhiên biến đổi, biển hóa nương dâu, có lẽ cần đến mấy nghìn năm tích lũy, thế mà đổi thay trong cuộc sống, thường chỉ là một sớm một chiều; biến chuyển ảnh hưởng suốt cuộc đời, kỳ thực chỉ phát sinh trong nháy mắt mà thôi.
39
“Vu Thu, cuối cùng ta đã tìm thấy ngươi!”
Người nọ ngẩng đầu lên, đường nét khuôn mặt hốc hác, tinh thần lại minh mẫn kỳ lạ, nhất là đôi mắt rạng rỡ hữu thần, ánh lên tia sáng vui mừng, ngữ âm càng kích động đến có phần nghẹn ngào… Đúng là Sở Hành Vân!
Lãnh Vu Thu nhìn hắn, nhất thời không rõ chuyện gì đã xảy ra, đang hoang mang, đã bị đối phương ôm vào lòng.
40
“Di? Ở đây mới mọc lên một nấm mồ từ khi nào? Hôm qua còn chưa thấy gì!”
Trời âm u, dưới chân núi, trong rừng cây nằm cách xa đại đạo, một nấm mồ lẻ loi đứng sừng sững, lớp đất mặt trên mộ phần còn chưa khô, rõ ràng là ngôi mộ mới được đắp.