21 “Tuyển thủ Kelvin!”
Đám người xung quanh Kelvin bùng nổ một trận hoan hô, xung quanh đột nhiên im lặng. Qua vài giây dưới đài giống như mới kịp phản ứng, có người lịch sự vỗ tay, nhưng đa phần là khe khẽ nói nhỏ.
22 Bất kể đối phương thắng có quang vinh hay không, cậu chung quy vẫn là kẻ thua. Thua chính là thua, tại sao thua cũng không quan trọng.
Anh nhìn cậu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc:
“Nhưng là bài hát cuối cùng kia rất tuyệt vời.
23 “Đừng phá nữa!”
Hoắc Kiếm cúi đầu quát, ánh mắt nhìn đi chỗ khác thấy không rõ biểu tình.
“A”, Nghiêm Hạo Thần nhếch miệng, đôi môi bị hôn qua hơi hơi sưng lên, còn sáng bóng ướt át, trong bóng đêm mang theo mị hoặc khác thường.
24 Nghiêm Hạo Thần ngã trên chiếc giường mềm mại, sau đó thân hình cao lớn của anh liền ngã theo, cùng cậu mười ngón giao nhau, từng nụ hôn tinh tế dừng ở đuôi mày khoé mắt cậu, nửa người dưới kề sát cọ cọ, vật cứng nóng bỏng cách một tầng vải cọ xát cậu, mang đến từng đợt dòng điện như có như không.
25 Quán bar ngầm cuối tuần vẫn luôn náo nhiệt. Thiếu niên tuấn mỹ tóc ngân lam gảy ghi-ta đỏ rực, bài khát có nhịp điệu thanh thoát, theo tiếng hát cao vút từ bờ môi đóng mở cùng vòng eo tà mị đến làm người ta đui mù.
26 Tuy rằng đã xem qua rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn anh ăn thì Nghiêm Hạo Thần đều muốn cười. Thật ra nghi lễ dùng cơm của Hoắc Kiếm rất tốt, luôn luôn là tư thế ngồi thẳng tắp nghiêm chỉnh, khuỷu tay cùng thân thể luôn duy trì góc độ đặc biệt, ngay cả động tác buông dao nĩa dùng khăn tay lau khóe miệng cũng là tiêu chuẩn cứng nhắc, nhìn đâu cũng thấy kiểu dáng của con nhà gia giáo.
27 Cuối cùng vẫn là đến phòng thương vụ thường đi.
Điệu bộ quý ông của Hoắc Kiếm chỉ duy trì đến dưới giường, lên tới giường rồi, anh chính là phái cấm dục tiêu chuẩn —— là phái dã thú cấm dục đã lâu, độc chiếm dũng mãnh bá đạo, tiến công mãnh liệt hữu lực, Nghiêm Hạo Thần cảm thấy quả thực như trải qua một màn biểu diễn sảng khoái tràn trề khác, mồ hôi trong suốt không ngừng thấm ra làn da thấm ướt toàn thân, tiếng rên rỉ run rẩy cao vút xinh đẹp bị buộc ra yết hầu, cảm giác thống khoái được đưa lên lại đè xuống thật mạnh làm cho người ta thất thần.
28 Cuối tuần. Vẫn là ngọn đèn mập mờ của sân khấu quán bar.
Ca sĩ trên đài như dồn sức mà hát, ánh mắt dưới đài lại tập trung ở nơi của một người.
Một góc sáng sủa cách sân khấu khá xa có một thiếu niên xinh đẹp đang ngồi, lọn tóc mỏng nhuộm màu ngân lam tự nhiên buông xuống, che đậy một đôi mắt phượng xinh đẹp, môi mỏng hơi nhếch, dưới ngọn đèn biến đổi phiếm thuỷ quang nhàn nhạt.
29 Sau một phen càn quấy của Kelvin tâm tình của cậu có chút tồi tệ, Nghiêm Hạo Thần chọn đi vào một con hẻm nhỏ, hóng hóng gió đêm. Cái thành phố này rất kỳ quái, quán bar sặc sỡ ánh đèn này chỉ cần rẽ một cái đã đến khu dân cư im lặng giản dị, bất quá là cách nhau một con hẻm, lại tách ra hai thế giới khác hẳn.
30 Khi tạm biệt thanh niên trở về chỗ ở, Nghiêm Hạo Thần ngoài ý muốn nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc đậu trên đường.
Hoắc Kiếm nghiêng mình dựa cạnh cửa xe, cái bóng bị đèn đường kéo thật dài nhìn qua có vài phần vắng lặng.
31 Ái muội kiều diễm vừa nãy còn phiêu đãng trong không khí nháy mắt tiêu tan, sh!t, thật sự là giết phong cảnh. Nghiêm Hạo Thần nhướng mày:
“Thật chưa từng có ai kháng nghị phương thức nói chuyện của anh?”
Người đàn ông này, nói chuyện trực tiếp, còn không chọn lúc, người anh đắc tội hẳn cũng không ít.
32 Rót nước từ phòng bếp đi ra, anh đã ngủ trên ghế salon. Vẫn là tư thế ngồi quy củ hai tay nắm lại đặt trên đầu gối, chỉ là đầu hơi hơi nghiêng về một bên.
33 Khi Kelvin chính thức debut náo nhiệt một phen. Thực ra vốn cũng không có gì. Cho dù trong giới âm nhạc ngầm nở mày nở mặt như thế nào, tới giới giải trí chính thức quang vinh, cũng vẫn là một người mới không có cám giác tồn tại.
34 Nhìn thấy ảnh chụp của mình trên tạp chí lá cải trong xe Hoắc Kiếm, bên cạnh có một tiêu đề thật to “Hoàng tử đàn ghi-ta Nghiêm Hạo Thần: Kelvin chưa bao giờ là đối thủ của tôi”, Nghiêm Hạo Thần cười nhạo một chút, cũng không để trong lòng.
35 Đối với việc độ nổi tiếng của Nghiêm Hạo Thần tăng mạnh, Thần Tinh áp dụng thái độ mặc kệ. Dù sao Kelvin đang trong giai đoạn bắt đầu cần chút tiếng tăm, được chú ý còn hơn không.
36 Quán bar ngầm vĩnh viễn đều ồn áo huyên náo. Giới âm nhạc ngầm như là một cái hố, có người không ngừng leo ra, lại có người không ngừng nhảy xuống, Kelvin không có vẻ ngoài cũng được ký hợp đồng, nay Kelvin rời đi, tự nhiên có những thanh niên tướng mạo càng thêm kì lạ biết đàn biết hát lên sân khấu, từ khi Nghiêm Hạo Thần, người có diện mạo đến động tác tứ chi đều đáng chú ý bế quan, tự nhiên có một đám thiếu niên choai choai còn nhỏ tuổi hơn, áo và lưng quần còn ngắn hơn tiến vào.
37 Cho rằng Nghiêm Hạo Thần hoạt động lại sau khi bế quan trình độ tiến rất xa rõ ràng không chỉ có bản thân cậu. Cho nên hai tháng sau, khi bước xuống sân khấu trong tiếng cổ vũ ầm ĩ, ông chủ quán bar đưa ra một tấm danh thiếp, hạ giọng nói “Có người muốn gặp cậu”, Nghiêm Hạo Thần cũng không quá kinh ngạc.
38 Thực ra Nghiêm Hạo Thần cũng không nghĩ tới mình sẽ đột nhiên có ý nghĩ muốn debut. Tờ danh thiếp màu trắng chữ đen đơn giản đến bỏ đi kia cũng không có nội dung gì hấp dẫn.
39 Chậc, thật sự là người sát phong cảnh. Nghiêm Hạo Thần hơi nhướng mắt phượng, sau khi chạm phải ánh mắt nghiêm túc của anh vẫn thu lại trêu tức trong mắt, nghiêm mặt nói:
“Vậy nói đi.
40 Hoắc Kiếm ngẩn người, sau đó thế nhưng lại như đứa bé bướng bỉnh mà nghiêng đầu, mang chút tự giễu cười cười:
“Em không nói, anh thiếu chút nữa đã quên.