Chương trước: Chương 17: Minh Thiếu Gia
1. Chương 1: Tịch Thiên
2. Chương 2: Dự Cảm Không Tốt
3. Chương 3: Hắn Thật Là Đệ Tử Cửa Phật?
4. Chương 4: Tiểu Nhân Ti Bỉ
5. Chương 5: Hư Vô Trưởng Lão
6. Chương 6: Bích Thất
7. Chương 7: Rời Đi
8. Chương 8: Tượng Đá
9. Chương 9: Tiểu Bối Vô Tri
10. Chương 10: Giờ Lành Sắp Đến
11. Chương 11: Đây Là Chuyện Gì Xảy Ra?
12. Chương 12: Lên Đây Nằm
13. Chương 13: Nghĩ Cũng Đừng Có Hòng
14. Chương 14: Phù Thế Thân
15. Chương 15: Lễ Vật
16. Chương 16: Đừng Dùng Bàn Tay Bẩn Thỉu Của Ngươi Đụng Hắn
17. Chương 17: Minh Thiếu Gia
18. Chương 18: Bần Tăng Không Tính Toán Hoàn Tục
19. Chương 19: Vì Sao Hắn Phải Sợ ?
20. Chương 20: Quân Tử Trả Thù Mười Năm Chưa Muộn
21. Chương 21: An Bài
22. Chương 22: Bị Ma Ám
23. Chương 23: Chung Trà Nàng Dâu Trong Truyền Thuyết
24. Chương 24: Linh Thạch
25. Chương 25: Tuyệt Phẩm Linh Thạch
26. Chương 26: Ngươi Thật Nhiều Ý Đồ Xấu Xa
27. Chương 27: Tiên Phát Chế Nhân
28. Chương 28: Ta Có Nương Tử
29. Chương 29: Thí Nghiệm
30. Chương 30: Yêu Đan
31. Chương 31: Lệnh Bài Thân Phận
32. Chương 32: Thật Sự Là Cổ Quái
33. Chương 33: Nát
34. Chương 34: Không Có Khả Năng
35. Chương 35: Thật Sự Đáng Tiếc
36. Chương 36: Thật Quá Phận
37. Chương 37: Nhìn Cái Gì Vậy
38. Chương 38: Nói Dễ Nghe
39. Chương 39: Tiên Hồn
40. Chương 40: Thú Viên
41. Chương 41: Cách Xa Ta Một Chút
42. Chương 42: Không Thể Nói Ra Tiếng
43. Chương 43: Đậu Hoa Thôn
44. Chương 44: Ngươi Đặt Chú Ý Sai Nơi Rồi!
45. Chương 45: Hắn Không Chạy Thoát Được Đâu
46. Chương 46: Thật Sự Là Trúng Tà
47. Chương 47: Không Xong
48. Chương 48: Đừng Động
49. Chương 49: Cảnh Trong Mơ
50. Chương 50: Ngọn Lửa Bảy Màu
51. Chương 51: Đều Hỏng
52. Chương 52: Thuốc Dưỡng Thân
53. Chương 53: Hiên Viên Duật
54. Chương 54: Thí Nghiệm
55. Chương 55: Thí Nghiệm (2)
56. Chương 56: Thôn Phách
57. Chương 57: Nhàm Chán Đến Cực Điểm
58. Chương 58: Yêu Đan Và Đá Vụn
59. Chương 59: Người Không Thể Nhìn Mặt Ngoài
60. Chương 60: Tụng Kinh Niệm Phật
61. Chương 61: Chúng Ta Lại Thấy Mặt
62. Chương 62: Tội Lỗi
63. Chương 63: Ngươi Thay Đổi
64. Chương 64: Xinh Đẹp Lạnh Người
65. Chương 65: Kỳ Quái
66. Chương 66: Phu Nhân
67. Chương 67: Cửa Hàng Nhà Kia
68. Chương 68: Thật Sự Quá Tức Cười
69. Chương 69: Thiên Tài Và Phế Vật
70. Chương 70: Thiên Tài Tuyệt Thế
71. Chương 71: Kì Lưng
72. Chương 72: Ta Một Chút Cũng Không Nhỏ
73. Chương 73: Nhảy Cửa Sổ Rời Đi
74. Chương 74: Lễ Cầu ‘nguyên’
75. Chương 75: Tóc Dài
76. Chương 76: Các Người Giỡn Đủ Chưa
77. Chương 77: Ý Tốt Thành Chuyện Xấu
78. Chương 78: Duyên Sơn
79. Chương 79: Quả Nhiên Là Ngươi Sẽ Đến
80. Chương 80: Mỏi Mắt Mong Chờ
81. Chương 81: Ta Muốn Nuốt Lời
82. Chương 82: Thần Sử
83. Chương 83: Thần Duyên
84. Chương 84: Ta Không Biết Bọn Họ
85. Chương 85: Hắc Độc Báo
86. Chương 86: Ngươi Là Ngự Thú Sư
87. Chương 87: Ngươi Cười Cái Gì?
88. Chương 88: Tóc Rụng
89. Chương 89: Hoàn Toàn Bị Y Bắt Lấy
90. Chương 90: Chân Tướng
91. Chương 91: Đây Chỉ Là Mở Đầu
92. Chương 92: Ngươi Muốn Làm Như Thế Nào
93. Chương 93: Chấp Pháp Trưởng Lão
94. Chương 94: Cha Chồng
95. Chương 95: Số Mệnh Hay Thay Đổi
96. Chương 96: Vòng Tay Màu Đen
97. Chương 97: Nghe Được Tin Tức
98. Chương 98: Chuẩn Bị Thăng Cấp Cảnh Giới
99. Chương 99: Bất Ngờ Xảy Ra Chuyện!
100. Chương 100: Rời Đi
101. Chương 101: Yêu Tu Lão Tổ
102. Chương 102: Rất Nhớ Ngươi
103. Chương 103: Ngươi Càng Xinh Đẹp
104. Chương 104: Sớm Tấn Chức Cảnh Giới
105. Chương 105: Huyền Ngọc Trưởng Lão
106. Chương 106: Độ Kiếp (1)
107. Chương 107: Độ Kiếp (2)
108. Chương 108: Độ Kiếp (3)
109. Chương 109: Ta Nhận Thua
110. Chương 110-1: Năng Lực Của Hắn (1)
111. Chương 110-2: Năng Lực Của Hắn (2)
112. Chương 111: Năng Lực Có Một Không Hai
113. Chương 112: Lời Đồn
114. Chương 113: Muốn Chơi Gì Nào?
115. Chương 114: Một Cái Lưỡi Đổi Một Cái Mạng
116. Chương 115: Mọc Tóc Rồi
117. Chương 116: Ngươi Lặp Lại Lần Nữa
118. Chương 117: Điểm Trung Tâm Của Vạn Yêu Sâm Lâm
119. Chương 118: Hư Không Trưởng Lão
120. Chương 119: Trêu Cợt Lão
121. Chương 120: Tế Thiên
122. Chương 121: Thông Đạo Tứ Quý (thông Đạo Bốn Mùa)
123. Chương 122: Ban Cho Cái Tên Hắc Lịch
124. Chương 123: Ảo Cảnh
125. Chương 124: Hai Tiểu Thí Hài
126. Chương 125: Mười Năm Trước
127. Chương 126: Mái Tóc Quỷ Dị
128. Chương 127: Kính Phản Quang
129. Chương 128-1: Thí Thần (1)
130. Chương 128-2: Thí Thần (2)
131. Chương 129: Đám Lão Tổ
132. Chương 130: Năng Lực Mới
133. Chương 131: Thủ Danh (gọi Là …)
134. Chương 132: Yêu Thú Cấp Sáu
135. Chương 133: Thật Là Đạp Trúng Vận Cứt Chó
136. Chương 134: Ai Là Nam Nhân Xinh Đẹp Nhất Tu Chân Giới
137. Chương 135-1: Giao Thủ (1)
138. Chương 135-2
139. Chương 136: Ngươi Quá Ác Độc
140. Chương 137: Thôn Trưởng Và Thần Sử
141. Chương 138: Người Lăng Gia
142. Chương 139: Tịch Thiên, Có Thể Chứ?
143. Chương 140: Yêu Thú Truyền Thừa
144. Chương 141: Hội Trường Đấu Giá
145. Chương 142: Đồng Mệnh Chú Phù Lục (chiếc Phù Nguyền Rủa Đồng Mệnh)
146. Chương 143: Cạnh Tranh
147. Chương 144: Chết Dưới Hoa Mẫu Đơn
148. Chương 145: Yêu Thú Cấp Chín
149. Chương 146: Bạo Động
150. Chương 147: Ngự Thú Sư Chân Chính
151. Chương 148: Lời Này Nói Thật Hay!
152. Chương 149: Bị Bức Đến Đường Cùng
153. Chương 150: Cư Nhiên Là Hắn
154. Chương 151: Mái Tóc Điên Cuồng
155. Chương 152: Chúng Ta Thành Thân Đi
156. Chương 153: Nó Chỉ Nghe Lời Ngươi
157. Chương 154: Trả Lại Nỗi Nhục Ngày Đó
158. Chương 155: Lựa Chọn Thứ Hai
159. Chương 156: Thu Đồ Đệ
160. Chương 157: Nhất Tiễn Song Điêu (một Mũi Tên Trúng Hai Con Nhạn)
161. Chương 158: Là Ngươi Làm Đúng Không?
162. Chương 159
163. Chương 160: Đồ Tế
164. Chương 161: Nói Hớ
165. Chương 162: Ta Không Phải Thánh Nhân
166. Chương 163: Thí Nghiệm (1)
167. Chương 164: Thí Nghiệm (2)
168. Chương 165: Thí Nghiệm (3)
169. Chương 166: Ngự Thú Sư Cấp Mười Không Còn Là Truyền Thuyết
170. Chương 167: Không Có Tư Cách
171. Chương 168: Đã Gặp Qua Là Không Quên Được
172. Chương 169: Coi Trọng Hắn
173. Chương 170: Tên Tiểu Nhị Kỳ Quái
174. Chương 171: Ngự Thú Sư Cấp Mười
175. Chương 172: Thẳng Thắn
176. Chương 173
177. Chương 174: Có Đáng Giá Hay Không?
178. Chương 175: Ăn Ngon Là Tới Ngay
179. Chương 176
180. Chương 177: Quả Thật Tinh Mắt
181. Chương 178: Tuyết Sư
182. Chương 179: Khinh Người Quá Đáng
183. Chương 180: Dùng Hành Động Chứng Minh
184. Chương 181: Hành Vi Tìm Chết
185. Chương 182: Ghèn Mắt Tiểu Bắc Minh
186. Chương 183: Ngươi Thật Đành Lòng
187. Chương 184: Đây Là Con Của Chúng Ta
188. Chương 185: Hậu Quả (1)
189. Chương 186: Hậu Quả (2)
190. Chương 187-1: Chết Sớm Siêu Sinh Sớm (1)
191. Chương 187-2
192. Chương 188: Đánh Dấu Chủ Quyền
193. Chương 189: Chỉ Cần Ngươi Khỏe Mạnh
194. Chương 190: Nói Được Làm Được
195. Chương 191: Đừng Có Nhịn
196. Chương 192: Điêu Luyện Sắc Sảo
197. Chương 193: Dùng Sơ Trâm Để Đánh Dấu Chủ Quyền
198. Chương 194: Ra Oai Phủ Đầu
199. Chương 195: Gia Chủ Bắc Gia
200. Chương 196: Ngươi Vừa Lòng Chưa
201. Chương 197: Ngươi Là Đang Dụ Ta Nói?
202. Chương 198: Quả Nhiên Là Tuyệt Phối
203. Chương 199: Cửu Đăng Tháp
204. Chương 200: Thần Vật Thượng Cổ
205. Chương 201: Đại Hôn (1)
206. Chương 202
207. Chương 203
208. Chương 204: Đại Hôn (4)
209. Chương 205: Nội Loạn Ở Bắc Gia (1)
210. Chương 206: Nội Loạn Ở Bắc Gia
211. Chương 207: Nội Loạn Ở Bắc Gia
212. Chương 208
213. Chương 209
214. Chương 210: Không Sợ Ta Chạy Trốn
215. Chương 211: Đừng Làm Rộn
216. Chương 212: Ta Cưới
217. Chương 213: Chân Cú Kiếm*
218. Chương 214: Ngươi Đang Lo Lắng Cho Ta?
219. Chương 215
220. Chương 216: Phục Vụ Gia Cho Tốt, Gia Sẽ Có Thưởng!
221. Chương 217: Thượng Cổ Bí Cảnh (1)
222. Chương 218: Thượng Cổ Bí Cảnh (2) – Nhập Cảnh
223. Chương 219: Thượng Cổ Bí Cảnh (3) – Thực Yêu
224. Chương 220: Thượng Cổ Bí Cảnh (4) – Gặp Nhau
225. Chương 221: Thượng Cổ Bí Cảnh (5)
226. Chương 222: Thượng Cổ Bí Cảnh (6)
227. Chương 223: Thượng Cổ Bí Cảnh (7)
228. Chương 224: Thượng Cổ Bí Cảnh (8)
229. Chương 225: Thượng Cổ Bí Cảnh (9)
230. Chương 226: Thượng Cổ Bí Cảnh (10)
231. Chương 227: Thượng Cổ Bí Cảnh (11)
232. Chương 228: Thượng Cổ Bí Cảnh (12) – Động Đen
233. Chương 229: Thượng Cổ Bí Cảnh (13) – Vùng Đất Của Những Oan Hồn
234. Chương 230: Thượng Cổ Bí Cảnh (14) – Đầm Lầy Đen (hắc Sắc Chiểu Trạch)
235. Chương 231: Thượng Cổ Bí Cảnh (15) – Ma Quy
236. Chương 232: Thượng Cổ Bí Cảnh (16)
237. Chương 233: Bí Cảnh Thượng Cổ (17)
238. Chương 234
239. Chương 235: Thượng Cổ Bí Cảnh (19)
240. Chương 236: Thượng Cổ Bí Cảnh (20)
241. Chương 237
242. Chương 238: Thượng Cổ Bí Cảnh (22)
243. Chương 239: Thượng Cổ Bí Cảnh (23)
244. Chương 240
245. Chương 241
246. Chương 242: Thượng Cổ Bí Cảnh (26)
247. Chương 243: Thượng Cổ Bí Cảnh (27)
248. Chương 244
249. Chương 245
250. Chương 246: Thượng Cổ Bí Cảnh (30)
251. Chương 247: Thượng Cổ Bí Cảnh (31)
252. Chương 248
253. Chương 249: Rời Khỏi Bí Cảnh
254. Chương 250: Rời Khỏi Bí Cảnh (2) – Tượng Đá
255. Chương 251: Ta Cũng Như Thế!
256. Chương 252: Thật Không Ngờ Ngươi Cũng Thích Nói Giỡn
257. Chương 253: Hồn Phi Phách Tán
258. Chương 254: Còn Dám Xằng Bậy
259. Chương 255: Ta Là Cái Gì?
260. Chương 256: Người Đứng Đầu Vạn Yêu
261. Chương 257: Trực Giác Thật Là Đáng Sợ
262. Chương 258: Nhiều Thêm Một Phần Ký Ức
263. Chương 259: Thật Đúng Là Hắn
264. Chương 260: Hạ Hầu Lân
265. Chương 261: Thật Chua
266. Chương 262: Còn Ác Hơn Cả Hắn
267. Chương 263: Ngươi Thật Là Hư
268. Chương 264: Rất Xin Lỗi
269. Chương 265: Đừng Làm Rộn
270. Chương 266: Đánh Cuộc
271. Chương 267: Âm Tế Thiên
272. Chương 268: Không Được Nói Cho Hắn Biết
273. Chương 269: Phụng Âm Đại Nhân
274. Chương 270
275. Chương 271
276. Chương 272
277. Chương 273: Đây Mà Là Ăn Mừng Cái Gì?
278. Chương 274
279. Chương 275: Tự Hủy Linh Căn
280. Chương 276: Quá Mức Khiêm Tốn Sẽ Trở Thành Dối Trá
281. Chương 277: Thật Là Thú Vị
282. Chương 278: Tịch Thiên Nhiệt Tình Thật Đấy
283. Chương 279
284. Chương 280
285. Chương 281
286. Chương 282: Bồi Thường
287. Chương 283
288. Chương 284: Vì Đạo Lữ Báo Thù, Trăm Năm Chưa Muộn
289. Chương 285: Là Ta Gây Thương Tích
290. Chương 286: Ngươi Có Thành Kiến Với Y?
291. Chương 287: Vậy Cũng Được Sao
292. Chương 288: Tiểu Tổ Tông Của Ta
293. Chương 289
294. Chương 290
295. Chương 291
296. Chương 292: Nhờ Vả
297. Chương 293: Không Thích Hợp
298. Chương 294: Ta Nhất Định Phải Có Được Hắn
299. Chương 295: Một Hồn Kia
300. Chương 296: Dự Cảm Xấu
301. Chương 297: Đợi Ta
302. Chương 298
303. Chương 299
304. Chương 300
305. Chương 301
306. Chương 302
307. Chương 303
308. Chương 304
309. Chương 305
310. Chương 306: Đừng Thương Tâm
311. Chương 307: Hồn Về
312. Chương 308
313. Chương 309
314. Chương 310
315. Chương 311
316. Chương 312: Quá Khứ Của Hắn (1)
317. Chương 313: Quá Khứ Của Hắn (3)
318. Chương 314: Quá Khứ Của Hắn (3)
319. Chương 315
320. Chương 316
321. Chương 317
322. Chương 318
323. Chương 319
324. Chương 320
325. Chương 321
326. Chương 322
327. Chương 323
328. Chương 324
329. Chương 325: Đột Phá
330. Chương 326
331. Chương 327
332. Chương 328
333. Chương 329
334. Chương 330
335. Chương 331: Thần Hồn Thú
336. Chương 332
337. Chương 333
338. Chương 334
339. Chương 335
340. Chương 336
341. Chương 337
342. Chương 338
343. Chương 339: Chiến Giản*
344. Chương 340: Cuối Cùng Cũng Về Tới Nhà
345. Chương 341
346. Chương 342: Trực Đáo Hoàng Long Phủ*
347. Chương 343
348. Chương 344
349. Chương 345
350. Chương 346
351. Chương 347
352. Chương 348
353. Chương 349: Đại Kết Cục (thượng)
354. Chương 350-1: Đại Kết Cục (hạ) (1)
355. Chương 350-2: Đại Kết Cục (hạ) (2)
356. Chương 350-3: Đại Kết Cục (hạ) (3)
Âm Tế Thiên bị Bắc Minh lôi kéo rời đi đường tắt, lập tức kéo cái tay đang bị bắt lấy, người cũng không quay lại đằng sau mà tiếp tục đi lên phía trước. Lúc hắn biết cô nương đêm qua kia là Bắc Minh, mà Bắc Minh cũng chính là ‘phu quân’ của hắn, hắn thật sự không thể nào nhìn Bắc Minh với sắc mặt hòa nhã được. Đôi mắt bình tĩnh của Bắc Minh xẹt qua một tia kinh ngạc, nhìn bàn tay của chính mình, tựa như có chút không tin Âm Tế Thiên có thể giãy khỏi tay hắn. Thực nhanh hắn thu liễm lại cảm xúc, giống như người thủ hộ, yên lặng không tiếng động mà đi theo phía sau Âm Tế Thiên.
Nhìn thân ảnh phía trước đang hờn hờn dỗi dỗi, sự tức giận bởi vì Âm Tế Thiên chạy trốn, hiện tại bất tri bất giác tan thành mây khói. Lúc Âm Tế Thiên lần thứ mười ba quay lại chỗ cũ, khóe miệng Bắc Minh không khỏi gợi lên ý cười kín đáo.
“Gặp qủy!”
Âm Tế Thiên buồn bực mà đứng ở chỗ ngã tư, đi đến nửa canh giờ, bản thân cứ giống như chỉ vòng quanh một chỗ. Bắc gia thực sự quá lớn, hơn nữa mỗi cái sân đều có bố cục, bài trí thậm chí đến loại hoa trồng cũng giống nhau như đúc, tối buồn bực chính là, thế nhưng một người cũng không thấy xuất hiện để hỏi đường.
A! Không! Ở đằng sau vẫn có một người luôn đi theo, tuy nhiên, hắn không hề muốn mở miệng hỏi Bắc Minh đại môn Bắc phủ đi hướng nào. Hơn nữa cho dù hắn có hỏi, đối phương cũng sẽ không nói cho hắn biết phương hướng chính xác. Lúc này, tay hắn lại bị một người lần nữa nắm chặt.
Âm Tế Thiên mày nhăn lại, nghĩ đến định lần nữa giãy ra khỏi tay hắn. Đột nhiên trước mắt biến đổi, xung quanh xuất hiện rất nhiều thân ảnh, vội vội vàng vàng mà đi qua đường tắt, bên tai còn có rất nhiều những tiếng tranh cãi ầm ĩ và tiếng cười.
“Thiếu phu nhân mười ba lần quay lại chỗ cũ, ta cược thắng rồi!”
Tiếp đó lại có người không cam lòng la hét: “Không tính! Không tính! Nếu không có Minh thiếu gia thì Thiếu phu nhân sao có thể ra khỏi mê trận!”
“Đánh cuộc thì phải nguyện ý chịu thua, nhanh chóng móc linh thạch() ra!” [tiền tệ]
Âm Tế Thiên khóe miệng run rẩy: “…”
Hắn giống như con khỉ vẫn luôn bị người đùa giỡn, ngây ngốc tại đường tắt đi lòng vòng. Âm Tế Thiên lắc lắc tay, không ngờ, đối phương nắm còn chặt hơn lúc đầu, thậm chí còn có cảm giác một cỗ linh lực xuyên trụ cổ tay phải của hắn.
“Buông ra!”
Bắc Minh chậm rãi rũ xuống mi mắt, thêm vào hai phần lực đạo kéo tay của Âm Tế Thiên đi: “Bắc Minh!”
Tiếng nói trầm thấp dễ nghe khiến Âm Tế Thiên hơi sửng sốt, lập tức nhăn mày lên: “Ta cho ngươi…”
“Bắc Minh!”
Âm Tế Thiên hít một hơi thở sâu, thử làm cho mình lãnh tĩnh lại: “Ngươi gọi Bắc Minh đúng không? Tốt lắm, Bắc Minh, mời ngươi buông tay ta ra!”
Trừ bỏ đêm qua có vài canh giờ ngủ cùng nhau ra, hắn cùng Bắc Minh ở chung chưa được một canh giờ. Tuy nhiên, hắn cũng phát hiện ra nam tử trước mặt không chỉ có chút bá đạo, lại còn có cả tính chấp nhất, đối với việc đã nhận định hoặc đã nói ra, sẽ không dễ thay đổi.
Bắc Minh vẫn như trước cầm chặt tay hắn không tha: “Hoàn tục!”
Hoàn tục?
Lúc Âm Tế Thiên nghe được hai chữ này, đột nhiên cảm thấy thập phần buồn cười! Hài tử hắn nhìn thấy lúc rời giường nhất định đem tất cả những lời hắn nói truyền đến cho Bắc Minh, bởi vậy mới có thể khiến Bắc Minh nghĩ tới chuyện hoàn tục. Bất quá, đáng tiếc là ý nghĩ hoàn tục chỉ tồn tại đến trước ngày hôm qua, về phần hiện tại…
Âm Tế Thiên nhìn đôi mắt bĩnh tĩnh của Bắc Minh, khóe miệng nở ra nụ cười mĩ lệ, dưới ánh nắng mặt trời dị thường chói mắt.
“Vị thí chủ này, bần tăng không tính toán hoàn tục!”
Xem tiếp: Chương 19: Vì Sao Hắn Phải Sợ ?