21 Đông Ánh Thần định bước đi đột nhiên cảm thấy cô gái này thật là khiến người không thể nhịn được nữa!Cô hít vào một hơi,lui về hai bước, nhìn cô gái kia đắc ý vênh váo kia.
22 Trần Tính Vĩ nhìn cô trầm tĩnh, nghĩ thầm nếu như đổi lại mình, sẽ không bỏ qua được một cô gái tốt như vậy. . . . . . “Tin Vĩ, chồng của tôi cũng không có bạc đãi tôi.
23 Hắn nghĩ lại không biết mình đắc tội cô lúc nào, cùng cô kết thâm cừu đại hận, mới vừa rồi dáng vẻ cô cực lạnh nhạt đối với hắn,giống như hiện tại hắn thiếu cô mấy ngàn vạn vậy!Không thể nào là bởi vì sợi dây chuyền trân châu kia mang thù sao? Hay là bởi vì bọn họ phát sinh quan hệ quá muộn, hắn uống rượu say, ở trên giường đối với một người không có chút nào kinh nghiệm như cô động tác thô bạo.
24 Quần áo lộng lẫy, ngọc xanh biết bao vây khắp nơi,đây là buổi tiệc nhân vật xí nghiệp nổi tiếng tụ tập dặm chén. . . . . Đêm nay, Đông Ánh Thần và Trần Tin Vĩ cùng đi ra dự một cuộc tiệc rượu, không nghĩ tới ở đây nhìn thấy Đỗ Thiên Hải.
25 “Em trả tiền lương cho anh ấy, dĩ nhiên anh ấy sẽ đi với em. ” Cô mím môi, tức giận nói. “Anh đây cho em mượn nhiều tiền như vậy, có phải em theo anh nhiều thêm một chút hay không?” Hắn suy luận theo lý, không khỏi muốn cùng Trần Tín Vĩ tranh giành cao thấp.
26 Đông Ánh Thần nghe được Đỗ Thiên Hải nói, không khỏi hướng trong đám người liếc Chris một cái, âm thầm đối với vị tiểu thư kia cảm thấy có ý không tốt.
27 “Có thật không? Sẽ giúp anh xác nhận một lần. . . . . . ”Trong phòng làm việc, Đông Ánh Thần nhận được điện thoại do ngân hàng gọi tới, dường như nghe được đáp án rất kinh hoàng, lòng cô tràn đầy nghi ngờ cúp điện thoại, nhưng ngay sau đó liền nhấn điện thoại gọi cho Đỗ Thiên Hải ——“Anh đang ở đấy giở trò quỷ gì?” Cô mở đầu liền đặt câu hỏi, giọng nói hung dữ.
28 “Có người trả tiền lại anh còn không thu, anh có bệnh sao!”Cô không nhịn được mở miệng mắng, cảm thấy người đàn ông này căn bản là có chủ tâm đối nghịch với cô !“Vợ chồng mà nói tiền bạc sẽ tổn thương tình cảm.
29 Cha cô là một người tương đối trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đến lớn đối với con gái đãi ngộ khác biệt rõ ràng, thậm chí quyết ý đem công ty giao cho người con trai không có hứng thú tiếp quản, cho đến khi công ty gặp phải nguy cơ đóng cửa, mới mở miệng muốn cô trở về cứu hỏa.
30 Đêm đó, Đông Ánh Thần xử lý xong tất cả công việc về đến nhà. Cô định tắm thoải mái loại bỏ mệt nhọc, từ trong phòng tắm đi ra. . . . . “Làm sao anh ở chỗ này!”Cô thấy Đỗ Thiên Hải xuất hiện ở trong phòng sợ hết hồn, theo bản năng kéo áo tắm rộng thùng thình bó sát người.
31 “Đó là do anh muốn về phòng ngủ, dĩ nhiên cũng phải đem quần áo để lại nơi này. Nếu không em muốn anh thân thể trần truồng ở trước mặt em đi tới đi lui sao?” Hắn vô tội đáp trả.
32 Đông Ánh Thần ghét liếc hắn một cái, vén chăn lên, tức giận xuống giường,đi quanh một … cái giường nhỏ khác, nói rõ không muốn cùng hắn ngủ cùng nhau, cũng không muốn biết điều một chút nghe lời hắn đem giường đổi lại.
33 Liên tục gần một tháng, Đông Ánh Thần cho là mình có mất ngủ, còn có bất an. Bởi vì kể từ khi Đỗ Thiên Hải trở về phòng ngủ, thay đổi quá khứ phóng đãng quay về cuộc sống bình thừơng.
34 Sẽ không phải còn đang mơ tới cùng cô nàng nào đó, mới đúng động tay đông chân với cô a?Đầu cô đột nhiên đưa ra phỏng đoán, làm cho cô cảm thấy hết sức căm tức, trừng mắt liếc hắn một cái sau, liền trực tiếp đẩy cái đầu trịch đầu ấy ra, đem bàn tay to trên người kéo ra—— dứt khoát rời giường trước thời gian , chuẩn bị sớm một chút ra cửa đi làm.
35 Cô nhìn người đàn ông này, trong lòng cảm động không nói nên lời, cảm giác vừa kinh vừa vui. “Em ăn anh sẽ nói cho em biết. ” Hắn thừa nước đục thả câu, thấy trong ánh mắt nhận được một loại cảm giác cảm động hắn thấy bản thân thành công.
36 Ngày hôm đó, Đỗ Thiên Hải đột nhiên viếng thăm” xí nghiệp Đông thị ” , bề ngoài nhanh nhẹn tuấn nhã và thân phận cao quý, lập tức mọi người ở trong phòng làm việc nổi lên một trận xôn xao, bất quá trận gió lốc này cũng đang Trần Tín Vĩ xử lý việc làm trên bàn ——“Không biết Đỗ tiên sinh hôm nay đột nhiên viếng thăm là có chuyện gì?” Trần Tín Vĩ mỉm cười hỏi thăm mục đích của hắn, nhưng dùng từ lễ phép, nhưng cho thấy hắn chỉ xem Đỗ Thiên Hải trở thành một người bình thường khách không mời mà đến cho nên ân cần hỏi, mà không phải là ông xã của cấp trên.
37 Hắn đập phá? Hmm, quả thật là oan ức nha! Hắn phải đòi cô một chút công đạo mới đúng!“Không,anh không phải là tìm tra xét, mà là tới tìm em, bà xã. . .
38 Cốc cốc ——Trên cửa đột nhiên truyền đến một tiếng tiếng gõ cửa. “Hình như là thư ký của em trở lại. ” Đỗ Thiên Hải chẳng những không có nửa điểm kinh hoảng, giọng nói còn rất thong dong.
39 “Cô tại sao muốn loại người này bên cạnh, để cho hắn đối cô như vậy?” Hắn oán giận chất vấn, thật vì cô cảm thấy rất không có giá trị. Hắn cho Đỗ Thiên Hải là loại người hoa tâm vừa lỗ mảng, căn bản là không xứng với một cô gái tốt như cô.
40 Buổi tối hôm đó, Đông Ánh Thần về đến nhà trước đó đi tuần tra cả nhà một lần, kết quả không thấy được Đỗ Thiên Hải. Cô đi lại trong phòng một hồi, sau đó mới thay đồ ngủ bò lên giường.