21
Tử Hoàng đổ mồ hôi hột, mỗi lần thấy con người này là cậu đều cảm thấy đáng sợ vô cùng, khuôn miệng vẫn là lắp bắp nói
- Vợ. . . vợ. . . cái gì mà vợ
Tên kia mặc kệ bàn vẫn còn nhiều người, liền đi ngang qua bên chỗ Tử Hoàng, đặt mông ngồi xuống cạnh cậu, sau đó bình tĩnh đáp
- Hửm?? Em nói vậy thật khiến anh buồn rầu nha,ai là năm ba tuổi vẫn còn ngậm ti anh hả, năm sau tuổi thì bảo muốn làm cô dâu của anh =.
22
Tiểu Thiên và Mạnh Nghiêm cả một ngày hôm đó đều ở trong phòng, vì dù sao anh cũng đã quyết định ở lại phòng mình mà đóng đô, cho nên cậu vẫn là nên sắp xếp lại mọi thứ trong phòng một chút nữa cho phù hợp với chỗ cho hai người ở
Kéo chiếc va li đựng quần áo của anh ra, cậu bắt đầu phân loại các quần ra quần, áo ra áo, để chúng vào chung với tủ đựng quần áo của mình, sau đó lại lụi hụi dọn dẹp một góc bàn học, đặt từng cuốn sách, quyển vở của anh vào, biến bàn học thành góc học nhỏ của hai người, rồi lại lật đật chạy đi mượn một chiếc bàn là về ủi đồng phục cho anh, thuần phục treo chiếc áo sơ mi trắng tinh lên giá treo đồ trong tủ
Anh nhìn cậu cứ hí hoáy làm hết việc này đến việc khác mà ánh mắt đều nhu hòa như nước, ngồi trên chiếc giường của cậu, anh vỗ tay nói
- Tiểu Thiên, bây giờ nhìn căn phòng này không khác gì nhà của anh và em đâu.
23
Sáng hôm sau là ngày đầu tuần, Mạnh Nghiêm và Tiểu Thiên đã thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị mọi thứ cho việc lên lớp ngày hôm nay, chưa đến một giờ đồng hồ thì hai người đã bước ra khỏi phòng, trên đoạn đường đi đến nhà ăn, anh không quên dặn dò cậu
- Hôm nay là thứ hai, anh có việc ở hội học sinh nên trưa nay không thể đi ăn cơm với em được.
24
Anh vừa nghe thấy tiếng cậu liền ngước mặt lên. Khuôn miệng còn vô tư vẽ lên một nụ cười ôn nhu, ngưng hết mọi việc đang làm, anh nói
- Đến rồi thì mau vào đây với anh
Cậu cũng an phận mà nghe lời, xách theo hai hộp cơm, đi đến cạnh chiếc bàn, đứng đối diện với anh, sau đó mới kéo ghế ngồi xuống, chu đáo bày biện cơm ra cho anh, lúc cậu cúi xuống soạn thức ăn, Mạnh Nghiêm liền để ý đến trên mặt cậu có điểm khác thường.
25 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi tối khi về kí túc xá, hai người sau khi tắm rửa xong liền ở trong phòng làm việc của mình
Mạnh Nghiêm thì an an ổn ổn ngồi trên giường đọc sách về kinh tế, Tiểu Thiên của anh thì lại rất ngoan ngoãn mà ngồi vào bàn làm bài tập
Chỉ có điều cậu đang gặp vấn đề với môn toán nha ~T_T~ phải nói rằng, môn nào cậu cũng vượt qua vì độ chăm chỉ học hành của mình, nhưng chỉ riêng môn toán là khắc tinh đời cậu, cho dù có siêng năng đến cỡ nào cũng bị nó cho nốc ao ngay lập tức.
26
Ngày hôm sau đi học, quả nhiên tình thế thay đổi hẳn đi, bạn học ấy thế mà bây giờ còn mỉm cười với cậu nữa chứ, có người còn giúp cậu nhặt đồ khi cậu vô tình làm rơi nữa kìa!! Quả đúng là chuyện động trời không thể tưởng tượng được
Nhưng cậu đâu có biết rằng, chỉ vì một bức ảnh Mạnh Nghiêm đăng hôm qua đến giờ, phải nói rằng chẳng ai còn dám làm loạn với cậu nữa hết, thậm chí là có phần kiên dè cậu hơn
Tiểu Thiên khó hiểu nhìn mọi người, nhưng cậu sợ khi mình mở miệng ra lại thu về những ánh mắt khinh thường như ban đầu, cho nên vẫn là ngoan ngoãn lẳng lặng đi xuống bàn học ngồi yên
Lúc giáo viên chủ nhiệm bước vào, sau khi điểm danh số lượng học sinh xong liền thông báo
- Bạn An Mỹ và Mỹ Yên ngày hôm qua đã dọn ra kí túc xá, hai bạn ấy cũng đã xin thôi học từ hôm qua rồi.
27
Mạnh Nghiêm vừa nghe đến câu này, đồng tử chợt co rút, khuôn mặt nghiêm lại hỏi
- Thiên! Anh ghét nhất là kiểu đùa giỡn như vậy. Nếu như em còn làm trò này một lần nữa anh sẽ tức giận thật sự
Tiểu Thiên cố gắng khắc chế nỗi yếu đuối trong lòng mình, mười ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, cậu ngước lên nhìn anh nói
- Anh.
28
Mạnh Nghiêm mặt lạnh băng đóng cửa lại, sau đó vẫn là hai tay vẫn là vòng ở trước ngực, chậm rãi tiến lại gần cậu
- Tiểu Thiên. . . Anh quên nói cho em biết một điều này nha.
29
Thời khóa biểu của Tiểu Thiên cod thay đổi, cho nên hôm nay cậu liền có hai tiết thể dục vào tiết hai và ba. Mỗi lần nghe đến môn này. Cậu hận không ngửa mặt lên cao mà gào khóc thật to
Nếu nói môn toán là khắc tinh đời cậu, thì hãy nói rằng môn thể dục chính là bản tuyên án trong tất cả các môn học của cậu đi.
30 Lục Tiểu Thiên được anh cấp tốc đưa vào phòng y tế sơ cứu, cơn đau nhức khi bị cây xà đập trúng mũi khiến cả đầu cậu cũng choáng váng theo. Lúc cô y tế dùng bông cầm máu cho cậu, Khang Mạnh Nghiêm một mực đứng ở bên cạnh mà hỏi có bị cắn trúng lưỡi không.
31
Sáng sớm hôm sau, chuông điện thoại của Lục Tiểu Thiên vừa reo lên, Khang Mạnh Nghiêm liền với tay đến chộp lấy nó rồi tắt đi, sau đó ngồi dậy, nhìn khuôn mặt cậu còn đang say ngủ, bỗng nhiên nỗi lên ý xấu không thôi
Tà ác bóp mũi của cậu lại, khiến Tiểu Thiên đang say ngủ, liền bị khó thở làm cho tỉnh giấc, cậu hít lấy hít để bầu không khí bên ngoài, mắt vẫn còn liu riu vì buồn ngủ nhìn anh, giọng nói mang uể ỏi
- Anh.
32
Học kỳ một cuối cùng cũng đã trôi qua, Tiểu Thiên nhờ có Khang Mạnh Nghiêm ôn tập cho mà thuận lợi vượt qua kỳ thi học kì. Đông đi rồi mùa xuân cũng đến, không khí của năm mới liền cận kề với đất nước Trung Quốc
Hôm nay toàn thể học sinh của cao trung Tín Lâm đều nô nức soạn vali về nhà đón tết, nhà trường cho tất cả mọi người được nghỉ tận hai tuần lễ lận nha.
33
Chuyến xe bus xóc nảy cứ chầm chậm chạy hết hai tiếng đồng hồ, cuối cùng thì cũng đưa Lục Tiểu Thiên về đến đầu ngõ nhà. Mang hai túi hành lí to của mình trên tay, tiếng nói của người đàn ông liền vọng đến
- A Thiên
Cậu theo phản xạ, xoay đầu về hướng có tiếng nói, trên mặt lộ ra vẻ cười tươi rói, bước chân đi cũng nhanh hơn, tiến gần đến người đàn ông đó
- Ba!
Người đàn ông đó tên Lục Ương, là ba của Lục Tiểu Thiên, khuôn mặt tuy vì phơi nắng quá nhiều mà có phần ngăm đen, nhưng lại phát ra một vẻ thật thà ít ai có, ông đưa tay đến, xách hộ túi hành lí của con trai, hỏi thăm
- Ở trường không bị ai bắt nạt chứ??
- Không ạ.
34 Lục Tiểu Thiên ở nhà mình cảm giác rất ấm cúng, ngày 28- 29 tết cậu đều cùng mẹ đi chợ sắm thêm thức ăn, giúp cha mình trang trí lại nhà cửa, dọn dẹp lại bàn thờ một lần cuối cùng.
35
Ba người nhà họ Lục ngơ ngác nhìn con người đang cười tươi như hoa trước cửa nhà mình
Thấy không ai phản ứng gì cả, vẫn là Mạnh Nghiêm lên tiếng
- Cả nhà bị sao vậy ạ? Hay tại vì cháu đã làm phiền mọi người?
Người thanh tỉnh nhanh nhất có lẽ là mẹ Trân, bà vội vàng cười xua tay nói
- Không phiền! Không phiền chút nào hết, Tiểu Thiên nhà chúng ta có bạn đến chơi thật tốt.
36
Thấm thoát trôi qua, Mạnh Nghiêm và Tiểu Thiên cũng đã quen nhau được gần ba năm rưỡi
Anh bây giờ đã là sinh viên đại học năm hai của một ngôi trường nổi tiếng, cậu hết mùa hè mười hai này cũng sẽ thi đại học, phải nói là tình cảm hai người qua bao nhiêu năm tháng vẫn mặn nồng như xưa
Khang Mạnh Nghiêm giờ đây cũng là khách quen của hai ông bà nhà họ Lục mất rồi, ban đầu khi cậu nói với cha mẹ, cứ ngỡ rằng không bị đánh thì cũng bị mắng một trận nhớ đời, nhưng mà thói đời chẳng ai biết trước được chuyện gì, lúc Mạnh Nghiêm chuẩn bị tư thế sẵn sàng để bị ăn đập thì Lan Trân cười hiền từ nói
- Mẹ biết hai đứa quen nhau từ lâu rồi, giữ được đến bây giờ thì tốt.
37
Sáng sớm ngày hôm sau, xe ô tô của Khang Mạnh Nghiêm chạy thẳng vào gara của biệt thự nhà họ Khang, vừa bước vào đại sảnh, quản gia liền cúi đầu cung kính thưa
- Thiếu gia, cậu về sớm vậy? Vừa hay cả nhà vẫn đang dùng bữa sáng, mời cậu vào dùng luôn
Anh lạnh lùng hỏi
- Có ông nội tôi có ở nhà chứ?
-Có! Thưa cậu
- Được rồi
Nói rồi anh đi thẳng xuống phòng ăn, tại nói đó, ông nội và cha mẹ mình an tĩnh ngồi ăn cơm, không một tiếng nói phát ra trong bữa ăn, chỉ có tiếng chén dĩa va chạm vào nhau
Vừa thấy Mạnh Nghiêm bước vào, Khang Đông lão gia liền lên tiếng
- Cháu về rồi thì ngồi vào ăn cùng cả nhà luôn đi.
38 Lục Tiểu Thiên đang phụ giúp mẹ mình ngồi xâu chuỗi hạt thì bỗng nhiên có một chiếc xe sang trọng đậu giữa nhà, thông thường nếu ô tô mà đậu trước nhà cậu thì chỉ có thể là của Khang Mạnh Nghiêm, nhưng mà không phải sáng nay anh ấy đã về nhà rồi sao.
39
Mạnh Nghiêm ở nhà chính ba ngày thì cuối cùng cũng được ông nội thả về, chậm rãi điều khiển tay lái, nghĩ đến sắp được gặp bảo bối của mình, trong lòng không tránh khỏi vui mừng
Nhưng mà anh ngờ hay, lần này vừa gặp nhau thì biến cố bắt đầu xảy ra
Vẫn là chiếc xe hơi màu đen quen thuộc, bon chen qua những con phố lớn.
40
Ba tháng qua đi, kể từ sau khi vụ việc kia xảy ra, Mạnh Nghiêm thay đổi hoàn toàn, cả một người khi trước đã lạnh lùng bây giờ lại càng lạnh lùng hơn, suốt ngày chỉ lầm lầm lì lì, mẹ anh cho dù có gặng hỏi gì cũng chỉ nhận lại được một câu từ duy nhất
- Mặc kệ con đi
Anh thay đổi thật sự rất nhiều, hút thuốc, uống rượu bia không thiếu cái nào.