21 Nhã Hạo lại tức giận đại biểu chính là ban bố mệnh lệnh không cho ta vào phòng làm việc của hắn. Sau khi quấy nhiễu nữ thư ký bằng mọi cách, ta thối lui cầu nàng phải báo cho ta ngay khi Nhã Hạo vừa ra khỏi cửa.
22 Nếu chuyện này không phải so với tưởng tượng của ta đơn giản, như vậy thì là thực sự phiền phức, hơn nữa là rất phiền phức.
Đương nhiên, ta tin chắc là cái thứ hai.
23 Thời gian trôi qua ngày càng vui vẻ, hết thảy đều giống như thay đổi rất tốt đẹp.
Từ khi Chi Nhạc không còn là trở ngại giữa ta và Nhã Hạo, tình cảm hai ta phát triển cực kỳ nhanh.
24 Triền miên qua đi, ta và Nhã Hạo ôm nhau đến tận bình minh.
Nhã Hạo ở bên cạnh ngủ như đứa bé, cánh tay bá đạo quấn quanh thắt lưng của ta. Ta khẽ hôn trán của hắn sau đó khẽ hôn ngón áp út mang nhẫn, cuối cùng khẽ hôn lên môi của hắn, sau đó chôn ở trong ngực hắn, ngủ thật say.
25 Ta dường như chưa từng lạnh như thế, dòng nước lạnh như băng trong nháy mắt xâm nhập toàn thân, đang lúc tùng dòng một xông vào da đầu, chảy xuống, qua gò má, dọc theo cổ, một đường chảy tới buồng tim.
26 Ta dám chắc có là người dân Châu Phi cũng hẳn đã xem qua TV.
Trong TV nữ nhân vật chính bị người cường bạo, bầu trời mây gió biến sắc, mưa to tầm tã, sấm chớp rền vang.
27 Một mảnh hắc ám. Sau đó lại dần dần sáng lên.
Vị luật sư đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ta, hắn nói, “Lỗ Chi Tín, ngươi chỉ cần ký tên chuyển nhượng vào đây, tài sản ngươi sở hữu trên danh nghĩa sẽ chuyển tới danh nghĩa của Lỗ Nhã Hạo.
28 Nhã Hạo, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi.
Được không?
Ta không còn chỗ dung thân, ta đi về gian nhà cũ. Nửa giờ sau, chuông cửa vang lên.
Là Chi Nhạc, hắn mang theo hành lý tới, cái gì cũng không nói chỉ nhìn vào hai mắt ta, sau đó đem hành lý để lại gian phòng đôi ta sống trước kia.
29 “Đại thiếu gia, ngươi đã trở về? Mấy ngày nay ngươi ở đâu. Ta lo lắng muốn chết. ”
Ta vừa bước vào cửa chính Lỗ gia, Lý thẩm đã vọt tới, nhìn trái nhìn phải, chỉ e nhìn xem ta có thiếu cọng tóc nào không.
30 Người ta nói, cái gương phản ánh sự thực.
Như vậy, sự thực ta hẳn là đang khóc.
Ta bình tĩnh nhìn cái gương trước mặt, lại thấy mình trong gương hai mắt đẫm lệ.
31 Nhã Hạo trợn to hai mắt, đôi môi mấp máy. Hắn chắc là khiếp sợ, là đau lòng, hoặc là vui sướng.
Chúng ta cứ duy trì trầm mặc như vậy. Lẳng lặng nhìn đối phương, chờ mong lời của đối phương đem mình cứu ra.
32 “Mẫu thân của Tiểu tử nhà họ Lỗ kia, thì ra là câu dẫn được nam nhân còn mang thai đứa bé, bị chồng của mình đuổi ra khỏi nhà. Loại nữ nhân này, ỷ vào mình có vài phần sắc đẹp thì câu tam đáp tứ, chẳng liêm sỉ.
33 Ta biết có lẽ mình gầy đi một chút, nhưng bọn hắn nhất định là gầy đi rất nhiều.
Ta rất áy náy, mong bọn hắn yên tâm lại. Vì vậy ngày thứ hai, ta liền đến hoa viên bệnh viện đi dạo một chút.
34 Lúc ra viện, Chi Nhạc đưa ta về nhà trọ trước kia.
Hắn không thực sự yên tâm tình trạng thân thể của ta, luôn chăm sóc tốt, phòng ngừa buổi tối phát bệnh không ai chiếu cố, tối nào hắn cũng ngủ ở phòng ta.
35 Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa.
“Vào đi. ”
Cửa mở, Tiểu Bưu cầm bản vẽ đi tới trước mặt ta, sau đó mở ra, “Chi Tín, bản vẽ ta làm xong rồi, ngươi xem một chút thế nào.
36 Vì vậy ta nở nụ cười.
Nhã Hạo, ta sẽ nhanh chóng đi đón ngươi về nhà.
Ta hào phóng cho Tiểu Bưu nghỉ một tuần có lương để hắn hưởng trăng mật, nhưng sáng ngày thứ hai, hắn đã xuất hiện ở công ty.
37 Cốc cốc.
“Vào đi. ” Ta ngồi trên giường, thẩn thờ nói.
Cửa mở, Chi Nhạc đi tới. Hỏi: “Ca, tìm ta có việc?”
Ta gật đầu, “Có người nhờ ta đưa ít đồ cho ngươi, ngươi qua đây.
38 Ta muốn biết, là mình đặc biệt vô dụng, hay thành người khác là xuất thủ vô sách.
Hiện tại điều duy nhất có thể cảm giác được chính là cười khổ cũng không xong.
39 Nhanh thêm một giây lại một giây. Còn chậm một phút đồng hồ cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Thành công đến được sân bay, ta kín đáo đưa tiền cho tài xế rồi lập tức nhảy xuống xe vọt tới quầy làm thủ tục.
40 Ba tháng sau.
Nhà cũ. Phòng của ta.
Chi Nhạc nằm ở trên giường của ta. Ta ngồi ở mép giường, trong tay cầm nước và thuốc hạ sốt đưa cho hắn.
Ta nói, “Uống thuốc, ngủ một giấc, rất nhanh thì sẽ tốt.