41 Chước Tử bị lột sạch sẽ, linh tính mách bảo, nàng sắp bị Thư Sinh chén rồi. Vừa mới giơ chân đã bị hắn chặn lại, vung tay cũng bị tóm. Bị chế ngự cả hai chân hai tay, tưởng thế là ngang nhau ai dè hắn lại dùng miệng nữa chứ! Mỗi lần hôn đều cắn nhẹ một cái, khiến toàn thân nàng phát run, quần áo cũng bị cởi từng chiếc từng chiếc một, hết sức ngang ngược mà nàng căn bản không đủ sức để kháng cự.
42 Nếu ai hỏi cảm giác hôm qua thế nào, Chước Tử chắc chắn sẽ nghiêm túc mà miêu tả nó hệt như cách lật đi lật lại cái bánh để nướng áp chảo vậy. Nhưng đau lòng thay người lật là Thư Sinh còn nàng là cái bánh nướng đáng thương, hơn nữa còn bị lật đến thảm hại… Sau đó đau xương nhức thịt, thắt lưng mỏi nhừ, có cố đổi tư thế ngủ thế nào cũng không ổn.
43 Chước Tử đang muốn lùi lại thì bị hắn vươn tay tóm lấy, nếu là cô nương người phàm chắc đã bị hắn nắm trật khớp xương rồi. Nàng nhe răng trừng mắt: “Không buông ra là ta đánh ngươi thành nước luôn!”
Thư Sinh thấy động chạy ra thấy cảnh này liền giậm chân nhảy lên, nhưng lại thấy kẻ kia khóc òa lên: “Chước Tử, nàng không nhận ra ta sao? Chúng ta còn từng cùng uống rượu cùng ăn cơm mà.
44 Đến đêm đóng cửa cẩn thận, Thư Sinh vui vẻ đến bên giường. Chước Tử đang chuẩn bị đi ngủ, vừa chui vào chăn, thấy Thư Sinh cũng lên nằm thì nhắc nhở: “Thư Sinh ngốc, tắt đèn đi, sáng thế ngủ sao được.
45 Cửu Vỹ Hồ là hoa khôi của Yêu Giới, với nụ cười khuynh thành, chỉ cần cười một cái là nghiêng nước nghiêng thành. Từng có người nói, Cửu Vỹ Hồ quay đầu nhìn, nhu tình hết chỗ nói, khiến người ta không thể không bị hấp dẫn.
46 Thư Sinh ôm tâm trạng nặng trĩu trở về phòng, tuy rằng học trò kia không có chứng cớ để chứng minh khách điếm cùng Chước Tử sẽ xảy ra chuyện vào mùng một tháng mười một này, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng vẫn thấy bất an.
47 Vừa nghe câu hỏi này, Chước Tử thiếu chút xung khí, lao lên túm tóc tạt tai, giật áo hắn: “Đồ trứng thối, đừng tưởng có thể vờ ngốc thì có thể làm như không xảy ra chuyện gì nhé, có tin ta đánh ngươi nhừ tử không hả?”
Học trò run rẩy: “Cô nương, chuyện xấu không được nhìn, điều xấu không nên nghe, cô thô lỗ thế sau này làm sao tìm được người trong sạch để gả?”
“…”, Chước Tử thực sự muốn sút bay hắn, dám dọa dẫm Thư Sinh lại còn nói nàng không gả đi được.
48 “Lá cờ này phải rộng đến vài thước, phất phơ trong gió như phác họa nên một khách điếm cổ xưa, thật hiếm thấy, thật hiếm thấy. ”
Chước Tử tròn mắt tìm giọng nói ấy, sao nàng lại nghe thấy giọng của học trò kia? Không có ánh sáng mạnh ập tới, chắc đã đi qua đường hầm kia rồi, ngẩng đầu nhìn quả nhiên thấy học trò kia đang cưỡi con lừa.
49 Hôm sau, Chước Tử tỉnh dậy, vung tay đá chân rồi cố nhích sát lại thân thể ấm áp kia một hồi mới dụi dụi mắt, ngáp một cái, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
50 Thư Sinh trả lời Chước Tử: “Ta đánh được thì chơi tiếp, không được thì nàng phải chạy trước”, đúng kiểu người thức thời… Ngây ngốc cả người… Dù sao cũng tốt hơn là cứ giấu trong lòng, đường đường chính chính nói hết ra thế này, hắn làm sao từ chối được chứ.