41 Chương 65 Ta chậm rãi bước tới gần, “Ta còn mặc cung trang, làm sao mà được phép ra khỏi phủ? Ngươi từ đầu đến cuối cũng không định dẫn ta đi thay quần áo… Có lẽ là…”, ta cười lạnh, “Ngươi hoàn toàn không muốn dẫn ta ra khỏi phủ chăng?”.
42 Chương 67 Trường Sinh đẩy cửa bước ra. Ta dựa vào thành giường, không biết trong đầu đang suy nghĩ gì nữa, dường như đã nghĩ đến rất nhiều việc, lại vừa giống như chẳng suy nghĩ được gì.
43 Chương 69 Thuốc bổ a, máu mũi chảy ào ào… Bên trong phòng có sẵn chậu nước lạnh, ta trực tiếp nhúng mặt vào trong nước, lúc ngẩng đầu lên có vài sợi tóc ướt nhẹp bết vào trán, định lấy khăn tay lụa của Độc Cô Bạch ra lau.
44 Chương 71 Đêm Trung thu. Ta vọt vào phòng lão quản gia, không thèm để ý lão đang mãnh liệt phản đối, lôi ra bộ quần áo may bằng vải dệt thủ công mà lão đã cất giấu mấy chục năm, sắc đỏ tím có vẻ cũ kỹ.
45 Chương 73 Dạ Kiếm Ly tên hồ ly này, vừa nãy nói ôm ta bay không nổi, quả nhiên là gạt người Ta ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy khóe môi cong duyên dáng, cùng với mái tóc đen tung bay trong gió đêm của Dạ Kiếm Ly.
46 Chương 75 “Về phía Tây Trạch, mọi người chuẩn bị đối phó như thế nào?”, ta trầm ngâm hỏi. Dạ Kiếm Ly quay đầu đi, cười một tiếng phong tình vạn chủng, “Không phải là ta đã bắt đầu đối phó rồi đó sao?”.
47 Chương 77 “Vậy thì…”, ta cười mờ ám, “Tiểu Dạ Tử, huynh có nguyện ý cùng ta lên núi làm thổ phỉ không?”. “Thổ phỉ?”, Dạ Kiếm Ly ngẩn người, “Ai làm thủ lĩnh?”.
48 Chương 79 “Ta không cần thiên hạ này”, hắn nói nhỏ: “Ta chỉ cần nàng, có được không?”. Một giây này, ta đứng ở đại điện hoàng cung, dưới một người trên vạn người, kinh ngạc nhìn Độc Cô Bạch.
49 Chương 81 Tiểu Hồng vẫn là Tiểu Hồng, khuôn mặt mỹ lệ tiều tụy. Nhưng má trái bên dưới lớp da giả, chằng chịt những vết sẹo dữ tợn, giống như là từng bị ma quỷ cào qua.
50 Chương 83 Ta ngẩng đầu, Lộ Văn Phi nhìn ta nửa cười nửa không. “Không ngờ nhà Độc Cô toàn là những kẻ si tình, vì cô, hắn chẳng tiếc liều mạng”. Ta khẽ cắn răng, chuyện đã tới nước này, chỉ còn cách đánh cược một phen.
51 Chương 85 Sáng sớm ở thành Tô Châu, hơi lạnh nhàn nhạt đầu xuân quét qua, liễu nhú chồi non, Hàn Lộ ẩn sương[1], yên tĩnh lạ thường. Trên đường có vài người bán hàng rong rối rít bày hàng quán và gánh sạp, chuẩn bị một ngày làm lụng nuôi thân.
52 Chương 87 Sau ngày Tiểu Kỷ chọc đại gia lắm tiền Lộ Văn Phi giận đến mức bỏ đi, tú bà cằn nhằn cô liên tục mấy ngày, nhưng cũng chỉ là vào tai này ra tai kia, mãi đến khi tú bà bảo sẽ phạt cô ba ngày không cho ăn cơm tối, cô mới khóc ma khóc quỷ gào lên “Ta không dám nữa” cầu xin tú bà tha tội.
53 Chương 89 “A!”. Tiểu Kỷ trán ướt mồ hôi ngồi bật dậy trên giường, sau cơn ác mộng, toàn thân cảm thấy lạnh lẽo thấu xương. Ngoài cửa sổ, bóng đêm dày đặc, bà đầu bếp đang ôm Diệp Ôn Đường ngủ say, cô hoảng hồn một lúc, đã lâu lắm rồi chưa gặp ác mộng, vừa nãy lại mơ thấy Tiêu Linh biết được nếu giết cô thì Lộ Văn Phi cũng chết theo, liền cầm đao rượt theo cô chạy khắp nửa thành Tô Châu.
54 Chương 91 Màn đêm buông xuống. Phía trước quán rượu Kỷ gia đã dựng lên một cái khán đài từ sớm, đèn lồng đỏ rực tỏa sáng một vùng, không khí rất náo nhiệt.
55 Chương 93 Ngày hôm đó, ánh mặt trời rực rỡ, những dải lụa đỏ giăng đầy từ cổng thành đến Tiêu phủ. Không khí vui vẻ rộn ràng, dân chúng háo hức thu dọn hàng quán, đổ xô ra hai bên đường chờ xem náo nhiệt.
56 Chương 95 “Mà này, hình như lâu rồi không thấy Tiểu Lừa”, Tiểu Kỷ ngồi trong xe ngựa, rút một cây tăm ra xỉa xỉa răng. “Nó là ngựa”, gương mặt Dạ Kiếm Ly âm trầm.
57 Chương 97 Đêm hôm đó, hai người ôm nhau ngủ. Đầu cô tựa vào lồng ngực Dạ Kiếm Ly, tóc hắn rũ xuống mặt cô ngưa ngứa. Cằm hắn tựa lên đỉnh đầu cô, yên lặng không nói chuyện, cảm thấy không thoải mái một chút.
58 Chương 99 Hình dạng vuông vắn, sắc trắng như tuyết, không hề có một vết xước nào. Giơ lên trước ánh nắng mặt trời, tia sáng xuyên qua trong suốt, xem ra là một khối ngọc bội tốt, chỉ có mỗi sợi dây đeo màu đỏ nay đã biến thành màu đen, chắc là do tuổi đời của khối ngọc bội này đã cao, Tiểu Kỷ cảm thấy không thể nào do Tuyệt Địa tiên nhân đâu.
59 Phiên ngoại: Lão Trương Lúc ta mở mắt ra, không có ánh nắng, bầu trời màu xanh xám nguyên thủy. Đó là lần đầu tiên ta hít thở không khí cõi đời này. Ta bị nhét vào trong một ổ chó, có lẽ ta vừa được sinh ra không bao lâu, tới bây giờ ta vẫn thấy biết ơn con chó đó, nó chỉ liếm liếm rồi dùng thân thể ngăn gió cản rét cho ta, chứ không xem ta như một món thịt béo dâng tới miệng.
60 Tiểu Kỷ ưỡn ẹo nhào vào trong lòng hắn, cất giọng nhão nhẹt eo éo: “Chàng~ yêu!”. Dạ Kiếm Ly bị Tiểu Kỷ bổ nhào vào trong lòng, trong tay còn ôm một bầu rượu, cánh tay trái của hắn giơ lên cao, không ôm cũng không đẩy ra, gương mặt tuấn tú đỏ bừng.