[Ngưu-Yết] Yêu Em Đi Anh Chương 19: Ăn Cơm
Chương trước: Chương 18: Một Tháng.
"Có muốn ở lại ăn cơm luôn không?"
"Thôi khỏi, ở đây nhiều phấn hường lắm rồi! Tao không muốn làm Pink girl!"- Thiên Bình xua tay, đùa, có muốn ăn thì cũnh phải là Sư Tử nấu cho hắn mới chịu a.
Phúc lợi được bạn gái nấu ăn cho, tên Thiên Yết này đúng là sướng gần chết!
"Oh, vậy bái bai!"
"Bye! Mai gặp!"- Xà Phu vẫy vẫy tay, hoàn toàn không phải bộ dạng một cô nàng đang ghen nên có.
"Mai gặp!"-Kim Ngưu cười tươi rói, đóng cửa lại, sau đó...
Hu hu hu T^T
Tụi ác ôn, tui mới ăn được miếng đậu hủ mà phá vậy trời.
Buồn ghê luôn! Lũ bóng đèn đáng ghét!
Đành vậy, cách mạng còn dài, đậu hủ trên sa trường còn nhiều, đồng chí tiếp tục cố gắng.
Thôi, vô bếp nấu ăn tiếp.
"Anh!!!"
Kim Ngưu ngạc nhiên cực độ, nhìn anh chàng cao ráo bảnh bao với áo thun cùng quần short thun đơn giản đang chú tâm nấu nướng, khuôn mặt nghiêm túc nhưng vẫn đầy nét ôn nhu, dịu ngọt.
"Em nói chuyện với bạn xong rồi hả? Lại đây, nếm thử cái này,xem có vừa ăn chưa!"
Anh cười xán lạn, dùng chén lấy ra một ít thức ăn ngon lành thơm phức.
Kim Ngưu chạy lại, ôm anh từ đằng sau, dụi đầu vào tấm lưng thẳng nam tính.
"Sao thế!"
"Em phát hiện, hôm nay anh trông rất đẹp trai"
"Ha ha! Thật sao?"
Thiên Yết cười giòn, xoay người lại véo má cô nàng dễ thương ham ăn của mình.
"Đi rửa tay, anh sẽ nấu xong ngay thôi!"
"Ăn cơm xong, em còn muốn ăn rau câu trái cây!"
"Được!"
"Em còn muốn uống nước dừa, xem phim và đi công viên giải trí!"
"Được!"
"Em còn muốn đi mua sắm, ăn uống và......"
Nhìn đôi môi nhỏ đang cong lên đòi hỏi, Thiên Yết không nhịn được mà in lên nó một dấu hôn thật kiêu.
Nhìn cục bông nhỏ trong lòng đang 'đỏ mặt e lệ' , lòng nam thanh niên nào đó cực kì thõa mãn.
"Ngoan! Chỉ cần em muốn, anh đều chiều em!"
"Anh... xấu lắm!"
Kim Ngưu đỏ mặt, dùng tay che đi những rặng mây đỏ hồng mà bỏ chạy mặc cho vị hôn phu đang cười khì phía sau, lòng chảy thêm vài dòng khí ấm.
Aaaaaa! Được hôn, lại được hôn nữa rồi!! o[> × <]o>]o>
'Chỉ cần em muốn,anh đều chiều em' ha ha ha! Nghe chưa cái này là nhờ ăn ở tốt, tích đức dữ dằn lắm mới được đấy!
Trời ơi, ai bảo cặp trai già là khổ a~~
Được hôn nè, được có đậu hủ nè còn lại được cưng nữa. A hí hí hí, công nhận, mình sáng suốt dễ sợ, cua trai phải biết lựa, biết lựa nha!! [~ = v =]~
Khụ, thi liễm lại nào Kim Ngưu!
Đường cách mạng còn dài, phải súng ống kĩ càng mới mong ôm được mỹ nam về nha!
Tiếp tục e lệ, tiếp tục làm bịch bông đáng yêu nào!
"Anh...!"
"A! Em xong rồi hả? Lại đây nào! Ăn thử xem!"
"Em khá bất ngờ vì anh biết nấu ăn đấy!"-Kim Ngưu ngồi xuống bàn, nhìn bữa ăn tươm tất đã được bày biện sẵn.
Ừm, soái ca mặt than ngầu ngầu, kiếm nhiều tiền và giàu có, biết nấu ăn và có vẻ là ngon đấy, đã vậy còn rất sủng ái người yêu!
Uầy, ăn ở tốt quá nên giờ mới bị kẹt vô người như thế này đây! Nên ta nói, hí hí, người tốt hay được trời thương mà! ♡♡♡
"Em ăn xem, ngon không?"- Thiên Yết khá hồi hộp, thú thật là anh không quá giỏi bếp núc, chỉ là trong vài năm làm sinh viên rồi đi du học, anh may mắn học lóm được vài tài lẻ. Nhưng lũ con trai, chính là anh hùng không câu nệ tiểu tiết, có cái nuốt no là xong.
Còn đây lại là Kim Ngưu, là con búp bê anh cưng như trứng, hứng như hoa, nhỡ cô không thích, tâm hồn của nam nhân hai mươi mấy tuổi đầu này, khụ, khoa trương tí là sẽ có chút thương tâm.
Hồi hộp nhìn đôi môi nhỏ đang từ từ gắp miếng bò vào miệng, im lặng nhai rồi chậm rãi nuốt.
Khỉ thật, có nhai thôi mà sao như coi phim ma vậy, đau tim gần chết!
Không lẽ từng này tuổi đầu lại có cái cảm giác chết như thằng con trai mới biết yêu sao? Hừ, có chết anh cũng không thừa nhận.
Thức ăn dở thì mặc xác đó, hừ hừ, anh không phải là thằng nhóc miệng còn hôi sữa, còn lâu mới sợ ba vụ cỏn con này.
"..."
"Sao có... ừm... ý anh là, khụ, có được không?"
"...Ngon lắm ạ!"
Sống rồi, sống rồi!!!
Trời ơi, đau tim quá! Cái cảm giác lên lên xuống xuống như chơi tàu lượn này là sao?
Cuối cùng cũng được giải thoát!
"Em không ngờ anh nấu ăn ngon như vậy!"
"Nếu em thích, lần sau anh sẽ tiếp tục nấu cho em!"
"Anh thật tốt!"
Anh thật tốt!
Thật tốt!
Tốt!
Ai đó thật ra rất muốn chêm vào, anh thật tốt, nhưng lần sau, khụ, cơm nước để em lo là được chứ bữa ăn này, khụ, đầy 'sức sống' quá!
Thiên Yết hưởng thụ việc được khen ngợi, phá lệ bày ra bộ mặt ngu ngốc làm Kim Ngưu phải cực công nín nhịn một tràn cười ha hả.
Đùa, cô còn phải giữ hình tượng đó!
"Khụ, em ăn mau đi, sau đó anh sẽ làm chút rau câu cho em, được chứ!"
"Em sẽ rửa chén!"
"Không, tắm rửa sửa soạn một chút, ăn xong anh sẽ chở em đi chơi!"
A! Thiên Yết, anh đúng là soái ca của lòng em.
"Không được! Em muốn giúp anh!"
"Không cần, ngoan, nghe lời anh là được!"
Thiên Yết sủng nịnh hôn cô gái nhỏ, hừm, đúng là nên mau một chút đem người đẹp giấu vào trong nhà thôi!
Trời ơi, hôm nay đúng là tuyệt quá đi!
Vừa có đậu hủ, vừa được nam thần nấu ăn cho (bỏ qua yếu tố độ sống chín) lại sắp được hẹn hò.
Muahahaha! Tôi yêu cuộc đời, yêu quá yêu!
Thiên Yết, mau mau ăn em đi! Em muốn làm giám đốc phu nhân lắm rồi!
__________
"Người yêu dấu, vì bạn, tôi sẵn sàng tiếp tục vở diễn này đến cuối đời!"
Xem tiếp: Chương 20: Giá Thị Trường.