101
Tháng ba, phương nam phía xa cũng đã nở đầy hoa xuân nhưng cõi Bắc vẫn lạnh lẽo như cũ.
Đêm xuống, lớp băng kiên cố trên hồ vẫn chưa tan, trong gió tuyết vù vù, chỉ có một người mặc hắc bào tựa như một chấm mực trên nền trắng cô tịch.
102
Sau khi ba người A Kỷ trốn khỏi khách điếm cũng không dám quay về nữa, A Kỷ đưa Cơ Trữ đi tìm một ngôi miếu đổ nát trong thành cõi Bắc qua đêm.
Cõi Bắc chỉ có ngự yêu đài khi người cá mới đến cùng với cõi Bắc giờ đây không còn giống nhau nữa, cõi Bắc đã tự có thành trì, ngự yêu đài hệt như kinh thành của hoàng cung, ở giữa thành cõi Bắc.
103 Ánh trăng sáng phủ lên mặt băng trên hồ, một người tóc bạc lẳng lặng đứng đó. Một lúc sau, y cúi người xuống, đem lòng bàn tay đặt lên mặt băng, pháp chú xanh lam dưới tay y chuyển động, sâu dưới đáy hồ bỗng lóe lên ánh lam dần dần nổi lên cơ hồ hồi đáp lại y.
104 A Kỷ bị giam trong cõi Bắc vài ngày, thế nên mấy ngày nay nàng đều vô cùng buồn bực, vốn cho rằng chỉ cần dùng sức mạnh của bốn chiếc đuôi sẽ thoát được giám sát trong cõi Bắc, nhưng nan đề này e rằng dù có động não hơn nữa cũng không giải quyết được.
105 Một đường đi qua gió tuyết, tiến vào sâu trong núi tuyết to không người sinh sống, A Kỷ không dừng lại, Trường Ý cũng liền không gọi nàng ngừng lại. Dường như nếu nàng có thể một đường xuống nam, y cũng sẽ không nói thêm một câu nào.
106 Tuyết lở trên đỉnh núi phủ xuống, nhất thời tuyết trắng tung bay hệt như một lớp mây dày bao phủ cả rừng tuyết, nhưng khi tuyết trắng tiếp xúc với dung nham bên dưới lập tức tan chảy ra.
107 Hiệu suất của cõi Bắc rất cao, có lẽ vì mọi người đều đi đến từ gian khổ, cho nên trong lúc khó khăn ập đến, bọn họ rất nhanh liền lộ ra bản năng sinh tồn của mình, Khống Minh đã bắt đầu an bài mọi người di tán ra ngoài thành, một bộ phận tiến về bắc, một bộ phận hướng nam, chia nhau mà đi, bất luận nơi nào có sự cố, người của cõi Bắc cũng không bị tiêu diệt toàn bộ.
108 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tường băng cực to bao quanh sườn núi quanh co, tiến về phía trước.
109 "Tôn thượng, có tin tức truyền đến, gần đây cõi Bắc xuất hiện một yêu hồ màu đen, tinh thông thuật biến ảo, có người từng gặp qua bốn chiếc đuôi của nàng ta.
110 Trên sườn núi ngoài thành cõi Bắc, sau khi tường băng tan chảy, dung nham xuôi theo tường băng mà chảy, tạo thành nham thạch đen kiên cố trên sườn núi.
111
Đêm, phủ quốc sư một mảng im ắng.
Đại quốc sư thắp nến, đặt dược liệu quý lạ lên trên thư án, sau khi xem xét, lại đưa lên mũi khẽ ngửi. Lúc này Cơ Thành Vũ gõ cửa tiến vào, đại quốc sư không xoay đầu, chỉ nói: "Loại độc lạ ngoài biển này có thể giúp Nhữ Lăng lột đi lớp thịt thối rửa trên mặt, ngày mai thêm vào trong thuốc của nàng, tìm một động vật để thử trước.
112
Biển băng nằm ở phía đông nam của cõi Bắc, cách cõi Bắc không xa.
Trường Ý không tốn bao nhiêu thời gian liền đưa Kỷ Vân Hòa đến bên bờ biển.
Theo bọn họ đến đây còn có Lạc Cẩm Tang cùng Cù Hiểu Tinh lâu ngày chưa gặp.
113 Bạch tuộc cực to bị nướng đến cháy "xì xèo", không cần dùng dầu, mỡ của nó cũng đã vô cùng đầy đủ, dưới sức nóng của lửa, con bạch tuột đỏ hồng bị nướng đến co rút lại, bên trong biến thành màu đỏ, phảng phất hương vị hấp dẫn kì lạ.
114
Kỷ Vân Hòa mất trí khiến Lạc Cẩm Tang và Cù Hiểu Tinh có chút trở tay không kịp.
Nhưng Lạc Cẩm Tang nghĩ rồi nghĩ, cũng gật đầu, ban đầu nàng ta cùng Khống Minh ở phương nam chữa trị cho trẻ con có song mạch bị trúng độc, bắt Kỷ Vân Hòa về, khi ấy, nàng sử dụng thuật biến ảo thành dung mạo của nam tử, Lạc Cẩm Tang không nhận ra nàng, nhưng nàng vốn có thể nhận ra Lạc Cẩm Tang, mà lúc đó, nàng chỉ xem họ là người lạ.
115
Kinh thành, phủ công chúa.
Dưới ánh nắng ấm áp, trên mặt Thuận Đức công chúa mang một khăn che màu đỏ, Chu Lăng từ bên ngoài bước vào trong điện, đứng sau lưng nàng ta.
116
Ban đêm, gió lạnh từ biển băng thổi đến, khiến cho những người ngủ trong căn nhà gỗ đổ nát đều không nhịn được mà co tay lại.
Lạc Cẩm Tang và Cù Hiểu Tinh nằm ngủ trong một góc đất, Trường Ý không thấy tung ảnh, mà A Kỷ đang nằm trên giường, gió thổi qua, nàng đột nhiên nhíu mày.
117
Đêm, Kinh Thành.
Sau một trận đại chiến, Kinh Thành trở nên hoang tàn, một cơn mưa xuân rơi trong màn đêm, tí tí tách tách, cả Kinh Sư đổ nát, càng thêm dơ bẩn hỗn loạn.
118 Mưa xuân tí tách rơi cả đêm trong Kinh Thành, sau khi Thuận Đức từ phủ quốc sư quay về phủ mình, liền ngồi cả đêm trên ghế đại điện, máu trên mặt thấm ướt cả tóc nhưng nàng ta không hề xử lý.
119
Dưới đáy biển, Trường Ý dùng pháp thuật tạo thành một không gian, nước biển bị tách biệt ở bên ngoài.
Kỷ Vân Hòa nằm trên một bãi mọc đầy Hải Linh Chi, tuy rằng với biển sâu mà nói, nơi này không phân biệt ngày đêm.
120 Trong điện phủ công chúa, Lâm Hạo Thanh được tùy tùng đưa đến điện bên: "Cốc chủ chờ một lát, công chúa sắp đến rồi. " Tùy tùng nói xong liền cung kính rời đi.