21 Biệt viện nhà họ Vương được xây bên dưới núi Phúc Chu, bên cầu Đông Môn, diện tích không lớn nhưng rất đặc biệt.
Vương Kính Chi vào tới nhà mới biết trong nhà có khách.
22 Thực ra Thái tử thật sự có ý muốn xuất gia.
Mọi người trong cung, ai ai cũng biết Thái tử không chỉ có tấm lòng nhân hậu mà còn một lòng hướng Phật.
23 Tạ Nhiễm nhanh chóng tới Đông cung nhậm chức.
Lúc đầu Thái từ cảm thấy Bùi Duẫn mất chức quan là do nhà họ Tạ gây khó dễ, cũng hơi lạnh nhạt với hắn nhưng thấy hắn tuân theo nề nếp cũ, mạnh hơn Bùi Duẫn không biết bao nhiêu lần, nên dần dần khiến thái độ của Thái tử cũng dao động.
24 Đã hơn nửa tháng trôi qua, không khí trong thành Kiến Khang đã nóng bức cực điểm không thể chịu nổi.
Để tránh bị kẻ khác nghi ngờ, cả ngày đều mặc hồ phục bó chặt, ra vẻ như mình rất ưa chuộng loại trang phục này, thực ra nóng nực khó chịu thế nào cũng chỉ có mình nàng rõ.
25 Phù Huyền không biết vì sao quận vương lại cư xử như vậy, cũng không tiện hỏi nhiều, ngoan ngoãn đi ra ngoài gặp Tạ Thù.
Vì để tránh tai mắt kẻ khác, Tạ Thù mời hắn lên xe rồi mới đưa mũi tên cho hắn xem: “Có người nói với bản tướng rằng đây là binh khí người Tần sử dụng, ngươi xem có phải không?”
Phù Huyền đón lấy kiểm tra thật kỹ, lắc đầu nói: “Đây không phải chữ viết, chỉ là một ký hiệu, nhưng chạm trổ cũng quá giống rồi.
26 Sĩ tộc phía nam có tiền, nhà họ Tạ có quyền, Lục Trừng có ý muốn chọn Tạ Thù làm con rể, Hoàng đế chính là người cảm thấy không ổn.
Là người đứng đầu phe ủng hộ Hoàng đế, ngay đêm ấy liền Vệ Ngật Chi bị gọi vào cung, cùng Hoàng đế mật đàm đến hơn nửa đêm.
27 Theo thời gian, khí hậu nóng bức cũng dần lùi xa, Tạ Thù lại khôi phục trạng thái tinh thần trở về cuộc sống tung tăng như trước.
Xuất phát từ giữa hè, đến khi tới được Ninh Châu thì đã là đầu thu.
28 Vệ Ngật Chi đi chuyến này, hơn nửa tháng sau Tạ Thù không trông thấy bóng dáng hắn, nhưng Mục Diêu Dung có tới tìm nàng vài lần, lần nào cũng đều vì hôn sự của huynh trưởng.
29 Bên phía Thổ Dục Hồn thì không có vấn đề gì, nhưng quốc chủ người ta hiểu lầm, cảm thấy Thừa tướng truy hỏi như vậy chăc chắn là Vũ Lăng vương còn chê bản thân chiêu đãi chưa đủ tốt, lại đưa một số lượng lớn hoàng kim và ngựa khỏe tới tạ ơn.
30 Chuyện Vệ Ngật Chi muốn cầu hôn đã được hắn suy nghĩ tường tận.
Hắn không ngờ bản thân mình lại là kẻ mắt cao hơn đỉnh đầu[1], lần đầu tiên tương tư, không ngờ đối tượng nảy sinh tình cảm lại là một người đàn ông.
31 Tạ Thù không hề hay biết, mãi đến khi về nhà thay y phục thường ngày mới phát hiện ra mặt sau quan bào bị bẩn, lại nhớ đến hành động của Vệ Ngật Chi, trong lòng hoảng hốt.
32 Những người khác đều rất hưng phấn, ríu rít chuyện trò trong bóng tối, có người nhân lúc trời tối cù người bên cạnh một cái khiến người đó cười to, vui chơi không ngừng.
33 Vẫn còn đang dùng dằng thì Mộc Bạch đi vào, đúng lúc trông thấy Vũ Lăng vương nắm tay công tử nhà mình, con mắt hắn trợn tròn.
Tạ Thù đẩy Vệ Ngật Chi ra: “Sao thế, có việc gì à?”
“Công, công tử, Nhiễm công tử mời ngài trở về.
34 Tuân Phi đức cao vọng trọng, Vương Kính Chi có gia thế hiển hách, đều là những ứng cử viên sáng giá.
Hoàng đế bóp trán do dự, những người ủng hộ Đại Tư Mã đều đã quỳ xuống, phần lớn đều là võ tướng, không thể không coi trọng.
35 Ngày xuân triền miên, mộng dài khó tỉnh.
Vệ Ngật Chi vòng qua bình phong, thấy một thiếu nữ mặc y phục đỏ ngồi bên cạnh bàn viết chữ. Lúc hắn đi tới, nàng ngẩng đầu lên, trang điểm nhẹ nhàng, dung mạo tuyệt đẹp.
36 Tháng sáu giữa hè, biên giới Ninh Châu chìm trong khói lửa chiến tranh.
Vệ Ngật Chi đang ngồi trước án nghiên cứu địa đồ thì Phù Huyền đi vào, mang tin Hoàn Đình nhậm chức sứ thần báo cho hắn biết.
37 Sở Liên chỉ là một nhạc sư, sinh mạng như cỏ rác, đương nhiên không dám lừa gạt Vũ Lăng vương, người mà ngay cả Hoàng đế cũng phải kính trọng ba phần.
38 Lần này Hoàn Đình đi sứ không đạt được kết quả thuận lợi cho lắm, mặc dù tộc Thổ Dục Hồn đồng ý đưa vàng đưa bạc, nhưng vẫn không coi những thứ này là triều cống, lại càng không cam tâm tình nguyện phụ thuộc vào đại Tấn.
39 Vệ Ngật Chi bực dọc đi thuyền nhỏ vào bờ trước, nói phải về phái người đi điều tra việc này. Hoàn Đình và Tạ Thù về chậm hơn một bước, đi thuyền nhà họ Vương vào bờ.
40 Thành thật mà nói, đối với một người từng đứng bên bờ vực sinh tử lại nghe nhắc đến chuyện “kiếp sau”, phản ứng đầu tiên không được dễ chịu cho lắm.
Vì lẽ đó Tạ Thù không cảm thấy vui vẻ gì.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 24