Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Ngận Thuần Ngận Ái Muội Chương 1208 : Người Này Cũng Không Dễ Chọc. (2)

Chương trước: Chương 1208 : Người Này Cũng Không Dễ Chọc.



Dọc đường đi, Ngũ Lang đã trở nên thành thật rất nhiều, đối với loại người mà hắn không thể trêu vào, hắn sẽ không chủ động di trêu chọc. Nhưng mà, Ngũ Lang có chút tò mò, những người này rốt cục làm cái gì, căn bản không giống những người nhập cư trái phép, ngược lại còn giống người có thân phận hơn.

Buổi tối, Dương Minh và Vương Tiếu Yên ở một phòng, Victoria ở một phòng.

Victoria thân là sát thủ, cho nên cũng có thể cảm nhận được sát khí trên người của Vương Tiếu Yên, nhưng mà trên người Dương Minh thì lại không có cảm giác này, Dương Minh làm cho nàng cảm thấy rất bình thường, không có chổ đặc biệt, nhưng lại có một khí chất đặc biệt, làm cho nàng ngưỡng mộ.

Cái cảm giác này khác với Babi, Babi có khí thế bạo ngược, mà Dương Minh thì lại rất hiền hòa, nhưng lại khiến cho người ta kính nể, có thể, đây là mị lực nhân cách?

Đối với Vương Tiếu Yên, là người phụ nữ của Dương Minh, Victoria cũng có chút kì quái, bởi vì nàng cảm nhận được trên người của Vương Tiếu Yên một khí chất cùng loại, người con gái này, tuyệt đối cũng là một nhân vật nguy hiểm!

Dương Minh kêu nàng phải bảo vệ những người phụ nữ của hắn, nhưng mà Vương Tiếu Yên còn cần bảo vệ sao? Victoria rất là buồn bực, Vương Tiếu Yên hẳn là còn ghê gớm hơn mình, căn bản là không cần mình bảo vệ.

Đêm đã khuya, nhưng mà Victoria vẫn chưa ngủ. Một mình nàng ngồi lẳng lặng trên boong tàu, ôm chân, suy nghĩ về chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua, đối với nàng mà nói, đây quả thật là một giấc mộng.

Từ một nô lệ, trở thành một vệ sĩ có tự do, quả thật là một cách biệt rất lớn, làm cho Victoria nhất thời không thể tiếp thu được. Luôn cho rằng đâ là giấc mơ, một khi tỉnh lại, tất cả sẽ biến thành bọt nước.

Ngũ Lang và người da đen ngồi bên phía boong tàu còn lại, mặc dù ngồi cách Victoria xinh đẹp không xa, nhưng mà hắn không dám hó hé cái gì cả. Hắn khám phá ra rằng, cô gái xinh đẹp này càng nguy hiểm hơn cả Vương Tiếu Yên nữa, Vương Tiếu Yên chỉ hù dọa hắn mà thôi, cò Victoria thì thật sự có thể giết hắn!

Sát khí từ ánh mắt của Victoria toát ra ban ngày đã làm cho mỗi lần Ngũ Lang nghĩ đến là thấy sợ.

Bỗng nhiên, ngoài khơi cách đó không xa xuất hiện một ánh đèn chập chờn, Ngũ Lang nhất thời rùng mình, mà người da đen bên cạnh cũng gầm lên một tiếng, nhào về hướng một cái rương cách đó không xa, muốn lấy cây súng săn bên trong ra, nhưng mà, vừa cầm súng săn trong tay thì một con dao đã kề lên cổ hắn.

"Mày cầm súng làm gì?" Là giọng nói của Victoria, không biết lúc nào mà Victoria đã xuất hiện sau lưng của người da đen.

Cái này làm cả hai hoảng sợ, Ngũ Lang vội xua tay giải thích : "Tiểu thư, đối diện là thuyền cướp biển! Thuyền cướp biển! Đang gửi tín hiệu cho chúng ta, nếu không dừng lại, thì sẽ bắn!"

"Thuyền cướp biển?' Victoria nhíu mày, lập lại một lần, nhìn về hướng ánh đèn xa xa kia. Nàng không biết gì về quy tắc nhá đèn trên bên, cho nên cũng không hiểu những tín hiệu này, vừa rồi nhìn thấy người da đen cầm lấy súng, nàng không biết hắn muốn làm gì, cho nên mới cảnh giác, kề dao vào cổ hắn trước.

"Là thuyền cướp biển!" Ngũ Lang gật đầu : "Những người đi lại trên biển, có ai mà không gặp phải cướp biển? Nhưng mà phần lớn đều chỉ cướp tiền, có cái gì đáng giá thì cho bọn chúng là xong chuyện! NHưng mà, nếu có hành động phản kháng, thì sẽ bị bọn họ bắn gục!"

"Đưa súng đây, vào thông báo cho Dương tiên sinh" Victoria cũng không sợ cướp biển gì cả, nàng đương nhiên không coi chúng là đối thủ, theo nàng thấy, cướp biển cũng được, mà cướp cạn cũng được, chỉ cần nàng muốn giết, thì tên đó sẽ chết thôi.

Người da đen nhìn thoáng qua Ngũ Lang, thấy Ngũ Lang gật đầu, vì thế mới giao khẩu súng săn cho Victoria, thật ra, Ngũ Lang cũng không trông cậy rằng có thể dựa vào khẩu súng này để đẩy lui cướp biển, chỉ là có súng trong tay, sẽ khiến cho lũ cướp biển bớt hung dữ một chút, không đến mức càn quấy thái quá.

Có đôi khi chở khách qua lại, hắn cũng gặp cướp biển đôi lần, mà những lần đó đều dùng thủ đoạn này, có súng trong tay, những tên cướp biển lúc đánh cướp, thì cũng sẽ biết ngoan ngoãn một chút, chỉ lấy đi toàn bộ tiền, chứ không động đến lương thực và nước ngọt.

Bởi vì những tên cướp biển này cũng hiểu, nếu như làm ra những chuyện quá đáng, sẽ khiến cho người ta làm ra chuyện điên rồ, cho nên khi chủ thuyền cầm súng, cũng là một quy tắc ngầm.

Khi cướp biển nhìn thấy như vậy, sẽ tự nhiên trở nên biết điều hơn.

"Dương tiên sinh, chúng ta gặp cướp biển!" Người da đen gõ cửa phòng của Dương Minh, lớn tiếng kêu lên.

Dương Minh và Vương Tiếu Yên đang ngủ, nhưng mà hai người đều có những phản ứng vô cùng nhạy cảm, khi người da đen đến, đã bị cái tiếng cót két của sàn gỗ làm cho thức tỉnh, vì thế khi người da đen vừa kêu, Dương Minh đã lập tức xuống giường, mở cửa phòng nói : "Có chuyện gì?"

"Chúng ta gặp cướp biển" Người da đen trả lời.

"Cướp biển?" Dương Minh sửng sốt, quay đầu ra nhìn bên ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy có một tín hiệu đèn lấp lóe phía xa. Đó là tín hiệu để bọn họ dừng thuyền lại! Hồi trước trong đống đĩa của Phương Thiên cho hắn, kêu hắn về học thì cũng có nói về vấn đề này.

Tuy rằng chiếc thuyền này còn cách một khoảng rất xa, vả lại đang là ban đêm, nhưng mà Dương Minh vẫn có thể thấy rõ tình hình bên trên thuyền.

Đó là một chiếc thuyền cũng không lớn lắm, trên cột buồm của thuyền có treo một lá cờ đầu lâu, mà bốn phía là bốn khẩu pháo, căn cứ theo quan sát của Dương Minh, cái đó đều là đồ thật, không phải dùng để dọa người.

Mà trên boong thuyền có một người to con đang đứng, trên người đầy hình xăm, trong đó có một người bị mù một con mắt, và trong số đó, còn có một người khiến cho Dương Minh tuyệt đối không ngờ được!

Lông mày của hắn khẽ nhíu lại, rồi lập tức giãn ra, chuyện này càng lúc càng thú vậy, không phải sao? Người này cũng tham gia vào sao?

Dương Minh cũng không có thời gian quan sát thêm nữa, vội thu hồi ánh mắt lại, bởi vì có người da đen đứng bên cạnh, Dương Minh không có khả năng cứ nhìn mãi ra ngoài cửa sổ được.

"Đúng vậy, đi biển mà gặp cướp biển là một chuyện rất bình thường" Người da đen gật đầu.

"Ồ? Vậy bình thường nếu như gặp cướp biển, các người sẽ xử lý thế nào?' Dương Minh hỏi.

"Bình thường nếu chúng tôi gặp cướp biển, sẽ đem những thứ đáng giá cho chúng, thật ra, ở trên thuyền cũng không có gì đáng giá, bọn cướp biển cũng biết thuyền này là thuyền chở dân nhập cư trái phép, mỗi người cũng chỉ được có vài đô mà thôi, cho bọn họ hết, thì bọn họ sẽ không làm gì chúng tôi, chuyện này đã quen rồi" Người da đen nói : "Trong tay chúng tôi có súng, cho nên bọn họ sẽ không động đến nước ngọt và lương thực trên thuyền, nếu mà ép chúng tôi, chúng tôi làm liều lại thì đối với bọn họ cũng không có lợi gì! Ai cũng biết, trên biển mà không có nước ngọt và lương thực thì chẳng khác nào chờ chết!"

Dương Minh nghe xong gật đầu nói : "Đi thôi, chúng ta ra boong tàu đi, nhìn xem đám cướp biển này rốt cục là muốn làm trò gì"

"Vâng, Dương tiên sinh, tôi lên trước, ngài chuẩn bị đi!" Nói xong, người da đen liền rời tàu, nhanh chóng chạy lên boong tàu.

" Dương Minh, anh không nghĩ là bọn chúng thông đồng với cướp biển, muốn đánh cướp chúng ta chứ? Phải biết rằng, trên người chúng ta cũng có hơn trăm ngàn đô la, còn có cả một chút kim cương nữa!" Vương Tiếu Yên nhíu mày nhỏ giọng nói với Dương Minh.

"Haha, em nghĩ Ngũ Lang có gan này sao? Nhất là sao khi đã nhìn thấy thân thủ của em và Victoria, hắn sẽ mạo hiểm như vậy sao?" Dương Minh cười lắc đầu. Nếu như Dương Minh không nhìn thấy người kia trên thuyền hải tặc, thì sẽ không chắc chắn như thế, không khẳng định chuyện này không liên hệ với Ngũ Lang.

"Nói cũng phải" Vương Tiếu Yên nghe Dương Minh phân tích xong, cũng tán thành. Ngũ Lang căn bản là không cần phỉa mạo hiểm lớn để đánh cướp bọn họ, cướp của Dương Minh, cơ bản là không khác gì tự sát, chỉ cần đầu của Ngũ Lang không có vấn đề, thì hắn sẽ không là ra loại chuyện như vậy.

Loading...

Xem tiếp: Chương 1209: Một Tuồng Kịch

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Quyến Luyến Vợ Trước Xinh Đẹp

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 28


Ngài Chủ Tịch Ác Liệt

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11



Em Và Anh Là Hai Thế Giới

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 19


Truyền Kì Nước Mắt Máu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 9