41
Trình Nguyệt Minh đợi đến trời tối đen cũng không gặp được Vương Húc Chi.
Hắn bị cậu cho leo cây.
Hết lần này đến lần khác, hắn hết chịu nổi rồi!
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Húc Chi bị Trình Nguyệt Minh gọi ra ngoài.
42
“Củ cải ấy!” Vương Húc Chi lập tức bùng cháy, hơi thẹn quá hoá giận mà đứng phắt dậy, kiễng gót chân để mình ngang tầm mắt với Trình Nguyệt Minh, “Cậu mới chập mạch ấy! Cả nhà cậu đều chập mạch!”
Trình Nguyệt Minh thở dài, đột nhiên ôm choàng lấy Vương Húc Chi, gác đầu lên bả vai cậu, “Ừ, não tôi chập mạch rồi.
43
Vương Húc Chi sờ tóc mình nguyên cả ngày, Trình Nguyệt Minh cảm thấy cái tên này sắp hói rồi.
Ngày hôm sau, Vương Húc Chi xuất hiện với quả đầu màu đỏ tía, có thể nói là chói mù mắt người khác.
44
Một người có thể im lặng bao lâu?
Hôm nay Vương Húc Chi coi như thấy rồi, cái tên Trình Nguyệt Minh này giận thật rồi, nguyên cả ngày trừ lúc trả lời câu hỏi của cô giáo ra thì chẳng hề nói lấy một câu.
45
Vương Húc Chi ngây ngô trải qua ngày hôm đó, chuông báo hết tiết cuối cùng vang lên, cậu khoác cặp đẩy Lý Kỳ Vũ ra đi thẳng.
Trong đầu cậu toàn là cặp môi mím chặt của Trình Nguyệt Minh, cặp môi đó cả ngày chẳng thèm nói lấy một câu với cậu, giận dỗi, khó chịu!
“Này!” Tiếng hét dội vào lỗ tai, Vương Húc Chi cau mày bịt tai lại, “Lý Kỳ Vũ, mày bị thần kinh à?”
Lý Kỳ Vũ đút tay vào túi áo, vươn đầu về phía trước, “Tao gọi mày suốt dọc đường, mày chả buồn đáp.
46
Trong chốc lát, bầu không khí trở nên nặng nề, Vương Húc Chi lần đầu gặp phải tình huống này, căng thẳng quá độ, toàn thân sôi sục.
Đây không phải chính là cảnh đánh hội đồng mà đầu gấu gặp phải trong truyền thuyết đó sao? Kích thích ghê!
“Lên đi! Để chúng mày xem ai mới là bố mày!” Vương Húc Chi bẻ tay, khớp xương kêu rắc rắc, cậu giơ ngón trỏ ngoắc ngoắc vô cùng ngứa đòn.
47 “Hộc… ai dô mẹ ơi!” Vương Húc Chi chạy mãi bỗng nhiên vấp phải một cục đá, mất thăng bằng ngã lăn vào lùm cỏ ven đường, kéo theo cả Trình Nguyệt Minh.
48 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Húc Chi ngồi dậy, giơ một tay ra, nhìn Trình Nguyệt Minh bằng ánh mắt sáng rực, “Về sau chúng ta sẽ là anh em từng trải qua sống chết rồi đó.
49
Vương Húc Chi liếm kem que, trong miệng ngọt lịm, cậu ngẩng đầu nhìn trời, ngồi bên cạnh là Trình Nguyệt Minh, cảm thấy hơi kì quái.
Cậu ngồi xong, rút kem que ra khỏi miệng, liếm một cái, rồi lại nhìn Trình Nguyệt Minh, người ta một tay cầm sách ôn bài, dường như không cảm thấy lạnh, há miệng cắn kem que.
50
Vương Húc Chi và Trình Nguyệt Minh lại làm lành rồi.
Tảng sáng thứ bảy, Vương Húc Chi đã bị bố mình lôi dậy.
Tính khí cáu kỉnh lúc thức giấc cộng thêm sự bất mãn từ trước khiến Vương Húc Chi đạp tung chăn, hai mắt còn chưa mở đã đứng dậy hò hét: “Bố làm gì thế? Sáng sớm mà không cho người ta ngủ à?!”
“Khụ.
51
Vương Húc Chi lật tung tủ bới được ra một bộ quần áo chưa mặc, còn có thể coi là dễ nhìn, cậu ngẩng đầu đắc chí nhìn Trình Nguyệt Minh, “Thế nào? Có khuất phục trước tư thế oai hùng của tôi không?”
Trình Nguyệt Minh liếc nhìn mái tóc đỏ tía của cậu, hắn dời ánh mắt, vô cùng miễn cưỡng mà đáp “ừm”.
52
Hôm nay Vương Húc Chi và Trình Nguyệt Minh đã chơi những gì?
Tàu lượn siêu tốc, tháp thả, vòng quay siêu tốc, vòng quay ngựa gỗ, thuyền hải tặc và cả nhà ma…
Vương Húc Chi, sợ phát khóc…
“Trình Nguyệt Minh cái đồ ngốc nhà cậu! Công viên giải trí chơi chẳng vui tí nào!!!”
Dòng người đi lại tấp nập, Vương Húc Chi ngồi trên băng ghế bên đường, hai mắt đỏ hoe, Trình Nguyệt Minh ngồi bên cạnh muốn cười mà không dám, hắn đưa khăn giấy cho cậu, “Lau đi.
53
Vương Húc Chi chưa từng được chơi vòng quay khổng lồ, đến lúc cậu chơi, cứ thế kẹp chặt hai tay, lưng thẳng tắp mà ngồi nghiêm chỉnh ở một đầu.
Nét mặt cậu cứng đờ, miệng nói: “Trình Nguyệt Minh! Uổng công tôi coi cậu là anh em! Cậu lại đối xử với tôi như vầy!”
Trình Nguyệt Minh phì cười, khá là bất lực, “Cậu thả lỏng đi, cái này quay rất chậm.
54
“Đẹp quá…” Vương Húc Chi ngơ ngẩn nói.
“Tách. ” Trình Nguyệt Minh rút điện thoại ra chụp một bức, lặng lẽ nhét lại vào túi.
“Đúng là vậy.
55
Lần tiếp theo gặp nhau là sáng thứ hai.
Sự thay đổi của đối phương thực sự quá rõ ràng, ì trệ như Vương Húc Chi cũng không thể không phát hiện ra có gì không đúng lắm.
56
Vào giờ, giáo viên đứng trên bục giảng giải kiến thức, lọt vào tai Vương Húc Chi lại biến thành hát ru.
Vương Húc Chi mơ thấy mình biến thành máy khoan dầu, não bị người ta kéo từng chút từng chút vào giấc ngủ.
57
“Lý Kỳ Vũ, mày thế là có ý gì?” Ánh mắt của Vương Húc Chi không ngừng di chuyển tới lui giữa hai người.
Có điều mờ ám!
Lý Kỳ Vũ trỏ vào vết bầm trên mặt mình mà nói: “Vết thương trên mặt tao là do bị đám người đó đánh.
58
Suốt dọc đường Trình Nguyệt Minh phải chịu đựng ánh nhìn thẳng mạnh mẽ của Vương Húc Chi, sức mạnh đó như muốn đục thủng hắn mới thôi.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt ơi…” Vương Húc Chi đột nhiên gọi.
59
Bị đánh đã lâu, thân thể của Vương Húc Chi đã quen rồi, cậu bất giác né người tránh, hoàn toàn không phải suy nghĩ gì, tựa như đang tìm chủ đề nói chuyện, chẳng hiểu sao lại buột miệng hỏi cái câu mà mình đã chôn sâu trong lòng, “Này, cái cuốn sách đó là sao hả?”
“Sách gì cơ?” Trình Nguyệt Minh hỏi.
60
“Pặc!” Vương Húc Chi bị Trình Nguyệt Minh giữ chặt đầu, miệng chạm miệng, mắt to trừng mắt nhỏ.
Dây thần kinh trong não Vương Húc Chi, đứt cái phựt.