21 Hừng đông, ánh nắng mặt trời từ từ chiếu đẫm vào phòng ngủ. Tôi mở mắt, tỉnh hơn phân nửa, một luồng mùi hương thức ăn từ dưới bếp truyền lên khiến tôi thanh tỉnh hẳn.
22 Quay lại bệnh viện để lấy vài liều thuốc, tôi và Phàn Vũ qua nhà Lạc Kỳ để dẫn Đông Đông về. Xuyên ca cũng về, công việc của tôi lại tiếp tục phải tiến hành.
23 Quay lại bệnh viện để lấy vài liều thuốc, tôi và Phàn Vũ qua nhà Lạc Kỳ để dẫn Đông Đông về. Xuyên ca cũng về, công việc của tôi lại tiếp tục phải tiến hành.
24 Sáng sớm hôm sau, hiếm hoi lắm mới có một ngày Phàn Vũ không đi làm, ở trong phòng dọn dẹp mọi thứ ngăn nắp. Tôi cho Đông Đông ăn, em ở trong bếp làm bữa sáng nhưng thật ra ngày hôm qua tôi đã mua bánh mì lát, em nấu thêm chút cháo rồi kẹp thịt nguội ăn.
25 Tần Trang đảo mắt nhìn một vòng, khóe miệng lộ ra nét cười nhạo. Hắn lên tiếng, ”Thật ra các người cũng chỉ là một đám nhãi ranh vô dụng!”
Không người nào lên tiếng phản biện lại.
26 Tôi chạy lên kho hàng ở tầng hai, thấy em nằm dài trên sàn nhà, trái tim giống như muốn từ cổ họng nhảy ra. Em hoàn toàn không hề hấn gì nằm ở đó, nhưng sao tôi lại cảm thấy bóp nghẹt thế này? Từ từ đi qua, muốn nâng em, nhẹ giọng kêu tên em… Phàn Vũ… Tôi muốn ôm em từ dưới đất lên, đột nhiên từ phía sau truyền đến một thanh âm nặng nề.