21 - Em đi làm suốt ngày , để con osin ở nhà ất đồ à ? Chưa kể đến nhỡ thằng chồng em nó làm bậy với con osin đó thì sao ? - Ô. . . hoá ra chồng em là thế ! Thế cưới nhau làm gì cho khổ đấy ? - Ba mẹ sắp đặt ! Thật chất anh ta chỉ được cái gia tài kết sù với cái đầu rỗng thôi chứ chẳng còn cái gì ra hồn cả ! - Ồ.
22 Nói rồi , mặt hắn đỏ nay đỏ hơn. Trông đáng yêu vô cùng , cứ như là đứa trẻ vậy. Nó nghe tin hắn bị " sàm sở " , hết ngạc nhiên rồi lại buồn cười. Mẹ nó nãy giờ cũng nghe hết mọi chuyện , cũng không nhịn được cười.
23 - Nhưng anh có thể ở lại một tí để nói chuyện không ? Tôi không muốn mình bỏ nhiều thời gian để này chỉ để ở đây ăn tối với mấy cái món Pháp béo ngậy này ! Nghe vậy , hắn đảo mắt quanh nhà hàng để tìm cái đồng hồ treo tường.
24 Bỗng chốc xung quanh nó bị một đàn ruồi nhặng bu lại. Không thằng này tán tỉnh cũng thằng khác , nó khó chịu nhưng cũng đành thôi. Thẻ nó đã để lại nhà hàng rồi , nếu không nhờ mấy con ruồi nhặng này thì tiền đâu mà nó thanh toán với con mụ béo đang đứng nhìn nó đây ? Đành vậy , nó gượng cười vài cái.
25 - Này , tôi muốn biết chuyện của cô - Anh chàng tò mò - Sao anh lắm chuyện thế ? - Vì tôi bị cô thu hút ngay ánh nhìn đầu tiên - Anh ta gật gật đầu tỏ vẻ đúng đắn.
26 - Tôi cũng không biết nữa ạ. Nhưng lúc bỏ quên , cô ấy chạy ra khỏi đây rất nhanh. Tôi nghĩ là có chuyện gấp rút gì đó. Không biết hắn nghĩ gì. Tự dưng hắn tức giận , đập bàn một cái rõ mạnh.
27 Mẹ hắn nhắc làm hắn nhớ tới nó. Nhớ tới cảnh nó chạy giỡn bên thằng con trai khác , nhớ tới cảnh nó cười thật sảng khoái bên người con trai đó. . . hắn không tránh khỏi ghen tuông.
28 o0o Tại nhà Uke : Hai ông bà rất mừng. Cô con gái của ông bà sắp "hái" ra tiền cho ông bà rồi ! Không mừng sao được. Về việc này, nếu xếp theo phương diện cạnh tranh thương trường, thì việc này có lẽ là bình thường và chẳng có hại gì đến ai.
29 Ve kêu rộn ràng, cái nắng cứ phà phà vào mặt nó. Nó ngồi ngoài vườn, mặc một cái quần cụt xinh xinh. Nó bắt chéo chân lên như mấy bà bán cá ngoài chợ.
30 Rồi nó dựng đầu lên, làm hắn đụng cốp vào thân cây. Bị đánh thức bằng cách kinh hoàng này thì hỏi ai làm sao không đứng tim được chứ! Hắn cũng vậy thôi, ngay sau khi bị đánh thức, hắn dựng đứng người lên vì.
31 Thấy phần đất gần tay hơi run, nó đưa mắt đẫm nước nhìn qua đó. Điện thoại nó đang run. Một tia hi vọng loé lên, nó cứ ngỡ rằng hắn gọi. Nó liền cầm lên, bật nắp nghe ngay mà quên béng đi nhìn số: - Alô Đầu dây bên kia không nói gì.
32 Còn hắn. . . Hắn lại chết đứng thêm một lần nữa. Gió luồng qua từng giọt mồ hồi, nó làm hắn rét. Một lần nữa, câu nói nó lại xuất hiện trong đầu hắn: - Gió luôn mang đến niềm hi vọng cho em và anh.
33 - Không, anh chỉ cảm nhận ngoài gia đình ta ra còn có ai đó đang theo dõi chúng ta thôi! - Anh hâm đúng không? Ai mà lại đến chỗ này chứ! Chỗ này là độc quyền của chúng ta mà.
34 - Xời. . . Hắn kêu một tiếng "xời" trêu chọc, rồi nắm lấy tay nó. Kéo lại người hắn nhẹ nhàng và ôm lấy. Hắn vỗ vỗ lên lưng nó, vuốt ve an ủi: - Em không biết anh lo cho em thế nào đâu! Nó mỉm cười không nói gì.
35 Vị bác sĩ già nhìn ông Bạch, tay bác sĩ cũng đan xem vào nhau và gác lên đầu để tựa vào. Ông biết người đàn ông trước mặt mình đang rất khó xử và phân vân.
36 Tầm 1 giờ chiều. Trong viện: Nó ôm lấy bộ đồ hắn vừa kêu người mua, rồi chạy vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh. Thay vội. Vừa thay đồ nó vừa cười gian xảo, miệnh nhếch nhếch: - Cuối cùng cũng có thể trốn khỏi cái trại thương điên này rồi!.
37 Quyết định (2). o0o Bà Bạch cằm trên tay cà-mênh. Bà giơ lên hít hà mùi thơm của nó. Vừa đi bà vừa nghĩ trong đầu rồi thầm cười: chắc nó sẽ thích lắm!.
38 Hắn thấy thế sợ hãi, tưởng đùa tí thì có sao đâu. Nhưng lại ra nông nỗi vậy, lần này tới lượt hắn xin lỗi. - Yun Yun, có sao không? Xin lỗi em!. Có sao không? Anh đùa tẹo.
39 Hắn nhìn “con đàn bà” trước mặt mình, tự dưng thấy khinh khinh. Cô ta giống như đang bày mưu tính kế rồi bị chính cái âm mưu của mình hại vậy. Vừa rồi cô ta ôm hắn, bị hắn đẩy ra trầy tay.
40 Uke cuối chào lễ phép, ra dáng 1 thiên kim tiểu thư rồi mở cửa bước ra. Sau đó đóng cửa nhẹ nhàng lại. May thay đoạn đường về nhà cô không còn xa nữa.