Này Nhóc Dễ Yêu... Anh Thích Em Chương 56: Vườn Mộc Dản, Tìm Lại Nơi Xưa.
Chương trước: Bonus
Sau Mưa, Tạm Biệt Anh
Chap 56.
Cây do cô trồng, nhưng người chăm sóc nó là tôi, hỏi thử chủ nhân của nó là ai?
Một buổi sáng đẹp trời, bầu trời cao rộng đến vô tận, tinh khôi trong trẻo và mênh mông, đúng như không khí đằm thắm của mùa xuân.
Dương Liên Dao bỗng dưng dậy rất sớm, đi sang phòng bên của Tô Tử Cầm. Tử Cầm vẫn còn say ngủ, có lẽ tối qua tiệc mừng quá muộn, nên Tử Cầm trông mới mệt mỏi như vậy. Dương Liên Dao vô tình vấp chân vào một lọ gel tròn trên đất, may sao không ngã, nhưng cổ chân rất đau. Vẫn không kìm nén được tiếng kêu khe khẽ.
Tử Cầm rất thính ngủ, liền dậy ngay, giọng trầm trầm hỏi Dương Liên Dao:
-“Có chuyện gì vậy?”.
-“Không sao, tui ra vùng ngoại ô một chút, nghĩ vẫn nên báo trước. Có lẽ ngày mai mới về”.
Tử Cầm vừa gấp chăn vừa hỏi:
-“Ở đó có chuyện gì sao?”.
-“Không có gì, chỉ là đi thăm thú cho thoải mái một chút. Vì có lẽ, nó vẫn còn là ngày ý nghĩa,tiện thể lấy chút đồ để quên ở đó”. Dương Liên Dao nói giọng buồn buồn.
Tử Cầm biết ý, cũng không hỏi xoáy sâu gì thêm, chỉ dặn dò:
-“Đi cẩn thận, Vườn Mộc Dản khoảng này đang rất nhiều côn trùng lạ, cẩn thận nhỡ chạm vào chúng, tốt hơn hết là nên đi cùng người canh vườn ở đó”.
Dương Liên Dao cười rất tươi:
-“Trời hôm nay đẹp lắm đấy, ra ngoài đi, rủ mọi người nữa, chúng ta còn 4 tuần”.
Nói rồi Dương Liên Dao rời phòng. Tử Cầm chỉ nhìn theo. Cô không cần hỏi cũng có thể biết được Dương Liên Dao đến Vườn Mộc Dản, đó là nơi duy nhất ở vùng ngoại ô mà Lăng Thần và Dương Liên Dao đã đến đó trong một thời gian dài. Thế nhưng, có cần phải lấy khóm cây đó về không? Lăng Thần dù vô cảm lạnh giá với Dương Liên Dao, nhưng cô biết, tình cảm của Anh dành cho Dương Liên Dao dù đã qua bao chuyện trắc trở, vẫn còn rung cảm trong lòng.
Dương Liên Dao không muốn đi bằng cầu bay, cô mua vé tàu hoả để vừa tiện ngắm cảnh, với lại, cô muốn thử cảm giác đợi chờ, giữa một mùa xuân mới ngọt ngào như thế này.
Lối vào vườn Mộc Dản vẫn không có gì thay đổi, vẫn là những hàng cây Anh đào, khóm Lan vắt vẻo trên những chậu bằng gáo dừa, rất giống với thế kỉ cũ mà cô đang sống. Dạo bước trên con đường kiều diễm những cánh hoa rơi, không khí đã ấm dần, một vài tia nắng đào đã ghé thăm loạt cây trồng trong vườn Mộc Dản.
Dương Liên Dao dừng bước trước cánh cổng thân thiện đề chữ: Chào Mừng Đến Với Nông Trại Vườn Trang Mộc Dản. Vẫn treo cong một vài bó lúa mì vàng ruộm, những túi hoa thơm ngào ngạt, vẫn là cánh cổng của 4 năm về trước, cái ngày cùng người đó đến nơi đây...
Dương Liên Dao hít một hơi thật sâu, bước những bước dài trên những ô đá xanh lạt. Cảnh tượng những đồng lúa mì như biển vàng chói sáng trong nắng sớm, cảnh cánh đồng hoa Oải hương tim tím ngút tầm mắt. Cô rảo bước qua những vườn hoa khuôn Viên đẹp tựa như mơ với cả hàng ngàn sắc màu kiêu hãnh vươn mình trong nắng. Điểm dừng đầu tiên(vẫn là) là Viên Cô Nhi Aviieen , chúng giờ rất lớn, có thể cùng những người làm vườn chăm sóc cho Tranh Trại Mộc Dản. Vẫn có rất nhiều cặp nam nữ phát quà hay ngồi cùng lũ trẻ trước bậc thềm hay bãi cỏ rộng phía trên kia, rất giống như cô và người đó ngày xưa. Cô xách đồ đạc tiến thằng vào nơi ở cho du khách Vafool .
Trước đó, một bóng dáng nhỏ bé đã kịp nhận ra cô ở đằng xa, túc trực ngay dưới tầng, rồi nhìn cô với 1 vẻ mặt chào đón xen lẫn tò mò:
-“Dương Đại Boss!”.
-“Lam Trà? Trời, có 5 năm sao mà lớn thế này, càng ngày càng xinh đẹp”.
Con nhóc Lam Trà nhỏ bé khó gần giờ đã như lớn hẳn, lớn vổng lên, mái tóc càng dài càng mượt mà, làn da càng trắng ,trắng hồng rạng ngời, vô cùng xinh đẹp. Con bé vẫn mặc một bộ đồ áo tay thụng cùng một chiếc quần yếm, mái tóc tết phần trước mái, và chiếc hoa tai hình lúa mì cô đã tặng cho từ rấtb lâu rồi.
-“Chị đến thăm các bác đi, thỉnh thoảng họ vẫn còn nhớ đến chị đấy”.
-“Mai đến viện Dưỡng Lão với chị nhé, chắc phải đi về phía Tây của vườn Mộc Dản nhỉ?”.
Lam Trà nói:
-“Đáng lẽ không xa đến vậy đâu, chỉ có điều các bà lão thích mùi chanh quế hơn mùi hoa, với lại có rất nhiều người bị dị ứng hoa mới nên mới chuyển xuống đó”.
-“Mấy dạo gần đây vườn mộc dản thu nhập thế nào?”.
-“Cũng có khả quan một chút, tại năm nay chất lượng hạt giống đang Cây do cô trồng, nhưng người chăm sóc nó là tôi, hỏi thử chủ nhân của nó là ai?
Một buổi sáng đẹp trời, bầu trời cao rộng đến vô tận, tinh khôi trong trẻo và mênh mông, đúng như không khí đằm thắm của mùa xuân.
Dương Liên Dao bỗng dưng dậy rất sớm, đi sang phòng bên của Tô Tử Cầm. Tử Cầm vẫn còn say ngủ, có lẽ tối qua tiệc mừng quá muộn, nên Tử Cầm trông mới mệt mỏi như vậy. Dương Liên Dao vô tình vấp chân vào một lọ gel tròn trên đất, may sao không ngã, nhưng cổ chân rất đau. Vẫn không kìm nén được tiếng kêu khe khẽ.
Tử Cầm rất thính ngủ, liền dậy ngay, giọng trầm trầm hỏi Dương Liên Dao:
-“Có chuyện gì vậy?”.
-“Không sao, tui ra vùng ngoại ô một chút, nghĩ vẫn nên báo trước. Có lẽ ngày mai mới về”.
Tử Cầm vừa gấp chăn vừa hỏi:
-“Ở đó có chuyện gì sao?”.
-“Không có gì, chỉ là đi thăm thú cho thoải mái một chút. Vì có lẽ, nó vẫn còn là ngày ý nghĩa,tiện thể lấy chút đồ để quên ở đó”. Dương Liên Dao nói giọng buồn buồn.
Tử Cầm biết ý, cũng không hỏi xoáy sâu gì thêm, chỉ dặn dò:
-“Đi cẩn thận, Vườn Mộc Dản khoảng này đang rất nhiều côn trùng lạ, cẩn thận nhỡ chạm vào chúng, tốt hơn hết là nên đi cùng người canh vườn ở đó”.
Dương Liên Dao cười rất tươi:
-“Trời hôm nay đẹp lắm đấy, ra ngoài đi, rủ mọi người nữa, chúng ta còn 4 tuần”.
Nói rồi Dương Liên Dao rời phòng. Tử Cầm chỉ nhìn theo. Cô không cần hỏi cũng có thể biết được Dương Liên Dao đến Vườn Mộc Dản, đó là nơi duy nhất ở vùng ngoại ô mà Lăng Thần và Dương Liên Dao đã đến đó trong một thời gian dài. Thế nhưng, có cần phải lấy khóm cây đó về không? Lăng Thần dù vô cảm lạnh giá với Dương Liên Dao, nhưng cô biết, tình cảm của Anh dành cho Dương Liên Dao dù đã qua bao chuyện trắc trở, vẫn còn rung cảm trong lòng.
Dương Liên Dao không muốn đi bằng cầu bay, cô mua vé tàu hoả để vừa tiện ngắm cảnh, với lại, cô muốn thử cảm giác đợi chờ, giữa một mùa xuân mới ngọt ngào như thế này.
Lối vào vườn Mộc Dản vẫn không có gì thay đổi, vẫn là những hàng cây Anh đào, khóm Lan vắt vẻo trên những chậu bằng gáo dừa, rất giống với thế kỉ cũ mà cô đang sống. Dạo bước trên con đường kiều diễm những cánh hoa rơi, không khí đã ấm dần, một vài tia nắng đào đã ghé thăm loạt cây trồng trong vườn Mộc Dản.
Dương Liên Dao dừng bước trước cánh cổng thân thiện đề chữ: Chào Mừng Đến Với Nông Trại Vườn Trang Mộc Dản. Vẫn treo cong một vài bó lúa mì vàng ruộm, những túi hoa thơm ngào ngạt, vẫn là cánh cổng của 4 năm về trước, cái ngày cùng người đó đến nơi đây...
Dương Liên Dao hít một hơi thật sâu, bước những bước dài trên những ô đá xanh lạt. Cảnh tượng những đồng lúa mì như biển vàng chói sáng trong nắng sớm, cảnh cánh đồng hoa Oải hương tim tím ngút tầm mắt. Cô rảo bước qua những vườn hoa khuôn Viên đẹp tựa như mơ với cả hàng ngàn sắc màu kiêu hãnh vươn mình trong nắng. Điểm dừng đầu tiên(vẫn là) là Viên Cô Nhi Aviieen , chúng giờ rất lớn, có thể cùng những người làm vườn chăm sóc cho Tranh Trại Mộc Dản. Vẫn có rất nhiều cặp nam nữ phát quà hay ngồi cùng lũ trẻ trước bậc thềm hay bãi cỏ rộng phía trên kia, rất giống như cô và người đó ngày xưa. Cô xách đồ đạc tiến thằng vào nơi ở cho du khách Vafool .
Trước đó, một bóng dáng nhỏ bé đã kịp nhận ra cô ở đằng xa, túc trực ngay dưới tầng, rồi nhìn cô với 1 vẻ mặt chào đón xen lẫn tò mò:
-“Dương Đại Boss!”.
-“Lam Trà? Trời, có 5 năm sao mà lớn thế này, càng ngày càng xinh đẹp”.
Con nhóc Lam Trà nhỏ bé khó gần giờ đã như lớn hẳn, lớn vổng lên, mái tóc càng dài càng mượt mà, làn da càng trắng ,trắng hồng rạng ngời, vô cùng xinh đẹp. Con bé vẫn mặc một bộ đồ áo tay thụng cùng một chiếc quần yếm, mái tóc tết phần trước mái, và chiếc hoa tai hình lúa mì cô đã tặng cho từ rấtb lâu rồi.
-“Chị đến thăm các bác đi, thỉnh thoảng họ vẫn còn nhớ đến chị đấy”.
-“Mai đến viện Dưỡng Lão với chị nhé, chắc phải đi về phía Tây của vườn Mộc Dản nhỉ?”.
Lam Trà nói:
-“Đáng lẽ không xa đến vậy đâu, chỉ có điều các bà lão thích mùi chanh quế hơn mùi hoa, với lại có rất nhiều người bị dị ứng hoa mới nên mới chuyển xuống đó”.
-“Mấy dạo gần đây vườn mộc dản thu nhập thế nào?”.
-“Cũng có khả quan một chút, tại năm nay chất lượng hạt giống đang Cây do cô trồng, nhưng người chăm sóc nó là tôi, hỏi thử chủ nhân của nó là ai?
Một buổi sáng đẹp trời, bầu trời cao rộng đến vô tận, tinh khôi trong trẻo và mênh mông, đúng như không khí đằm thắm của mùa xuân.
Dương Liên Dao bỗng dưng dậy rất sớm, đi sang phòng bên của Tô Tử Cầm. Tử Cầm vẫn còn say ngủ, có lẽ tối qua tiệc mừng quá muộn, nên Tử Cầm trông mới mệt mỏi như vậy. Dương Liên Dao vô tình vấp chân vào một lọ gel tròn trên đất, may sao không ngã, nhưng cổ chân rất đau. Vẫn không kìm nén được tiếng kêu khe khẽ.
Tử Cầm rất thính ngủ, liền dậy ngay, giọng trầm trầm hỏi Dương Liên Dao:
-“Có chuyện gì vậy?”.
-“Không sao, tui ra vùng ngoại ô một chút, nghĩ vẫn nên báo trước. Có lẽ ngày mai mới về”.
Tử Cầm vừa gấp chăn vừa hỏi:
-“Ở đó có chuyện gì sao?”.
-“Không có gì, chỉ là đi thăm thú cho thoải mái một chút. Vì có lẽ, nó vẫn còn là ngày ý nghĩa,tiện thể lấy chút đồ để quên ở đó”. Dương Liên Dao nói giọng buồn buồn.
Tử Cầm biết ý, cũng không hỏi xoáy sâu gì thêm, chỉ dặn dò:
-“Đi cẩn thận, Vườn Mộc Dản khoảng này đang rất nhiều côn trùng lạ, cẩn thận nhỡ chạm vào chúng, tốt hơn hết là nên đi cùng người canh vườn ở đó”.
Dương Liên Dao cười rất tươi:
-“Trời hôm nay đẹp lắm đấy, ra ngoài đi, rủ mọi người nữa, chúng ta còn 4 tuần”.
Nói rồi Dương Liên Dao rời phòng. Tử Cầm chỉ nhìn theo. Cô không cần hỏi cũng có thể biết được Dương Liên Dao đến Vườn Mộc Dản, đó là nơi duy nhất ở vùng ngoại ô mà Lăng Thần và Dương Liên Dao đã đến đó trong một thời gian dài. Thế nhưng, có cần phải lấy khóm cây đó về không? Lăng Thần dù vô cảm lạnh giá với Dương Liên Dao, nhưng cô biết, tình cảm của Anh dành cho Dương Liên Dao dù đã qua bao chuyện trắc trở, vẫn còn rung cảm trong lòng.
Dương Liên Dao không muốn đi bằng cầu bay, cô mua vé tàu hoả để vừa tiện ngắm cảnh, với lại, cô muốn thử cảm giác đợi chờ, giữa một mùa xuân mới ngọt ngào như thế này.
Lối vào vườn Mộc Dản vẫn không có gì thay đổi, vẫn là những hàng cây Anh đào, khóm Lan vắt vẻo trên những chậu bằng gáo dừa, rất giống với thế kỉ cũ mà cô đang sống. Dạo bước trên con đường kiều diễm những cánh hoa rơi, không khí đã ấm dần, một vài tia nắng đào đã ghé thăm loạt cây trồng trong vườn Mộc Dản.
Dương Liên Dao dừng bước trước cánh cổng thân thiện đề chữ: Chào Mừng Đến Với Nông Trại Vườn Trang Mộc Dản. Vẫn treo cong một vài bó lúa mì vàng ruộm, những túi hoa thơm ngào ngạt, vẫn là cánh cổng của 4 năm về trước, cái ngày cùng người đó đến nơi đây...
Dương Liên Dao hít một hơi thật sâu, bước những bước dài trên những ô đá xanh lạt. Cảnh tượng những đồng lúa mì như biển vàng chói sáng trong nắng sớm, cảnh cánh đồng hoa Oải hương tim tím ngút tầm mắt. Cô rảo bước qua những vườn hoa khuôn Viên đẹp tựa như mơ với cả hàng ngàn sắc màu kiêu hãnh vươn mình trong nắng. Điểm dừng đầu tiên(vẫn là) là Viên Cô Nhi Aviieen , chúng giờ rất lớn, có thể cùng những người làm vườn chăm sóc cho Tranh Trại Mộc Dản. Vẫn có rất nhiều cặp nam nữ phát quà hay ngồi cùng lũ trẻ trước bậc thềm hay bãi cỏ rộng phía trên kia, rất giống như cô và người đó ngày xưa. Cô xách đồ đạc tiến thằng vào nơi ở cho du khách Vafool .
Trước đó, một bóng dáng nhỏ bé đã kịp nhận ra cô ở đằng xa, túc trực ngay dưới tầng, rồi nhìn cô với 1 vẻ mặt chào đón xen lẫn tò mò:
-“Dương Đại Boss!”.
-“Lam Trà? Trời, có 5 năm sao mà lớn thế này, càng ngày càng xinh đẹp”.
Con nhóc Lam Trà nhỏ bé khó gần giờ đã như lớn hẳn, lớn vổng lên, mái tóc càng dài càng mượt mà, làn da càng trắng ,trắng hồng rạng ngời, vô cùng xinh đẹp. Con bé vẫn mặc một bộ đồ áo tay thụng cùng một chiếc quần yếm, mái tóc tết phần trước mái, và chiếc hoa tai hình lúa mì cô đã tặng cho từ rấtb lâu rồi.
-“Chị đến thăm các bác đi, thỉnh thoảng họ vẫn còn nhớ đến chị đấy”.
-“Mai đến viện Dưỡng Lão với chị nhé, chắc phải đi về phía Tây của vườn Mộc Dản nhỉ?”.
Lam Trà nói:
-“Đáng lẽ không xa đến vậy đâu, chỉ có điều các bà lão thích mùi chanh quế hơn mùi hoa, với lại có rất nhiều người bị dị ứng hoa mới nên mới chuyển xuống đó”.
-“Mấy dạo gần đây vườn mộc dản thu nhập thế nào?”.
-“Cũng có khả quan một chút, tại năm nay chất lượng hạt giống đang rất được tín nhiệm, thế nên vườn Mộc Dản xuất khẩu nhiều lương thực hơn cả, vất vả hơn nhưng rất vui”.
-“Trời ạ, con nhóc bé xíu ngày nào giờ xinh đẹp kiều diễm thế này, lũ con trai sống thế nào đây?”.
Dương Liên Dao ngắm nhìn con bé một lần nữa, ghen tị quá đến nỗi phải xới tung tóc con bé lên cho bõ tức.
-“Lam Trà, ai thế?”.
Bác Stieve hỏi, mắt nheo lại cố nhìn cho rõ, mắt bác ấy kém rồi, nghe Lam Trà kể vừa rồi bác có tóm được tên trộm lương thực, đúng là mắt dù kém thì ông bác bụng trống vẫn con lợi hại như ngày nào !
Lam Trà hét to:-“ Chị Dao Dao về rồi!”.
Mấy bác phu gần đó đều dừng việc, đều là những gương mặt thân thuộc, bác Jack nhạn tay hơn cả, chạy tới vỗ vai bắt tay rồi ôm rất chặt, vẫn cái tính vội vã như ngày nào! Bác quàng tay vào người cô, hét to
-“ Xin giới thiệu, đây là cây thần tài đã giúp trang trại của chúng ta thoát khỏi nguy cơ dẹp bỏ 4 năm trước, cô gái xinh đẹp Dương Liên Dao!”.
Thế là, Dương Liên Dao như một thần tượng hay đúng hơn là một nữ hoàng, được mọi người thết đãi rất tận tình.
Sau bữa cơm trưa vui vẻ, cô trò chuyện cùng bác Stieve một lúc, rồi cầm bản đồ ra ngoài không quên đem theo một chiếc xẻng và chậu, bước chân cô đi rất mông lung, nửa muốn nửa không muốn. Đã từng nghĩ đến việc đau đớn thế nào khi đào cây táo đó lên, nhưng ánh mắt sắc lạnh như dao cứa làm cô cầm vững chiếc xẻng hơn. Trước khi trở về thế giới hiện tại của cô, cô nghĩ tốt nhất nên chấm dứt hết mọi thứ. Hắn ta có thể buông tay cô rồi, thì co cũng có lẽ sẽ dần quên đi thôi.
Khu Biết Thự Yusloe
Mọi người đã đầy đủ và ngồi vào bàn ăn muộn,mọi người nhanh chóng phát hiện ra sự thiếu sót của ai đấy. Triết Minh hỏi Tử Cầm:
-“Tiểu Dao đâu rồi?”.
-“Cô ấy đi ra ngoại ô, hình như đến vườn Mộc Dản, nói là còn chút đồ để quên, muốn manh nó về cùng!”.
Sắc mặt của một người đã dần u ám
Hoạ Song vừa ăn vừa nói:
-“Thế bao giờ về?”.
Tử Cầm muốn tạo cơ hội, dù không còn cậu ta không thể nói lời yêu, cũng có thể nói hết những điều mà mình muốn nói, cả Liên Dao và Lăng Thần, không thể để họ cứ lỡ dở thế này được .
-“M hiểu mà, nói là 2 ngày sẽ về, nhưng còn điều hoà tâm trạng, dưỡng thân mới dám thò mặt về!”.
Đúng như mong đợi, ngay lập tức Lăng Thần đứng phắt dậy, phóng vụt ra ngoài.
Tử Cơ nheo mắt nhìn theo,nhấp một ngụm trà, bình thản nói:
-“Đúng là không mong gì nhiều, chỉ mong nói hết được những điều cần nói, rồi cả lời tạm biệt”.