21 Sau khi nam nhân thấy bộ ngực hắn, tay ngừng lại một chút, tức khắc trong đầu một mảnh hỗn loạn. Nàng thật là không có ngực, cô gái mười bảy, mười tám tuổi, bộ ngực lại bằng phẳng như thế sao?!
Lâm Phong phát cuồng xé toạt mọi thứ, Lưu Giai dường như không muốn sống chống cự.
22 Trong cơn thịnh nộ Lâm Phong đi ra ngoại viện thật không khéo gặp gỡ Thừa tướng, lúc định lảng tránh thì đã quá muộn rồi.
Thừa tướng vừa nhìn thấy Lâm Phong liền hỏi:” Vừa rồi binh lính nghe thấy trong phòng các ngươi có tiếng động lớn, còn nói nghe được Thi kêu to.
23 Lại một lần nữa cưỡi Liệt Hoả, Lâm Phong rời khỏi kỹ viện.
Đáng giận! Đáng giận! Đã qua mấy tháng, cùng một người nam nhân ngủ chung cũng có nửa tháng [thời gian Lưu Giai bị thương là ngủ riêng], vì sao lại không biết hắn là nam nhân.
24 Làm ơn đi, ta không phải nơi trút giận được không. ”Ta là hỏi, sau đó ngươi có đối hắn như thế nào hay không, hay là ngươi giận quá giết hắn rồi?”
“Không có.
25 Làm ơn đi, ta không phải nơi trút giận được không. ”Ta là hỏi, sau đó ngươi có đối hắn như thế nào hay không, hay là ngươi giận quá giết hắn rồi?”
“Không có.
26 Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Lưu Giai tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Hắn mở mắt liền thấy một tấm lưng rộng lớn, nhìn kỹ liền biết đây là lưng của Lâm Phong.
27 Không để ý đến ánh mắt chung quanh. Lâm Phong quần áo không chỉnh ôm Lưu Giai đi ở trên đường. Hơi chút thất thần Lưu Giai ngoan ngoãn nép vào lòng Lâm Phong.
28 Phi thường vừa lòng biểu hiện của Lưu Giai, nam nhân thế này mới buông ra hắn.
Hai tay đè lại hai vai Lưu Giai, đưa hắn đẩy ngã.
“A, làm gì mà lại……”
“Ta thấy, ngươi không nói thì hay biết mấy, vốn tưởng không khí tốt lắm, ai……”
Lưu Giai cười cười, gật đầu đáp ứng.
29 “Ồ, ta còn nói là ai gan lớn như vậy, dám ban đêm xông vào, thì ra là Thành tướng quân a. ” Lâm Phong trong miệng không phải không có châm chọc.
“Ngượng ngùng, trễ như thế, quấy rầy.
30 Buổi sáng ngày hôm sau, trong phòng khách ở phủ Thừa Tướng, hai người vẫn như cũ nằm ở trên giường.
“Giai, ngươi đã muốn tỉnh đi, nên rời giường. ”
“Không, ngươi dậy một mình đi.
31 “Ngươi có biết khi Tiểu Thúy nói với ta, ngươi muốn đi tìm cái chết, ta có bao nhiêu lo lắng không?”
Thông qua độ mạnh yếu mà người này ôm mình, Lưu Giai biết tên này tuyệt đối rất khó chơi, muốn thoát thân dường như không dễ.
32 Nhìn nam nhân cười yếu ớt, Lưu Giai chỉ cảm thấy có một trận hàn khí thổi qua. Lúc bị hôn cảm thấy thật ghê tởm, mà nơi cần cổ bị hôn qua cảm thấy thật không thoải mái, giống như có một phần đã không còn thuộc về chính mình nữa.
33 Ôm lấy đầu Lâm Phong, cười khổ:” Nếu có người vào thì làm sao đây?”
“Cứ mặc cho bọn họ nhìn. ”
“Hắn hôn chỗ nào của ngươi?”
Lưu Giai lấy tay chỉ chỉ vào chỗ kia.
34 “Ngươi nói vô liêm sỉ gì đó?!” Lưu Giai muốn ngồi dậy, nhưng rất nhanh lại bị đẩy nằm xuống.
“Lần này ta sẽ không làm cho ngươi đau nữa. ” Nâng lên một chân Lưu Giai gác lên trên vai chính mình.
35 Đều nói ngươi ngủ tiếp đi mà không nghe. ”
“Còn ngủ cái gì, ta đã muốn ngủ cả ngày, có muốn cũng ngủ không nổi nữa. ”
“Vậy ngươi cũng không nên bảo ta mang ngươi tuần tra quân doanh, còn muốn cưỡi ngựa.
36 “Thi mất trí nhớ, nàng đã quên ngươi, ngươi không cần lại đến tìm nàng. ”
Ngạc nhiên nhìn Lưu Giai,” Thi, là thật ?” Đến gần Lưu Giai.
“À……” Trong lúc nhất thời Lưu Giai không biết phải phản ứng như thế nào.
37 Sáng sớm hai người mới về nhà.
Sau đó là một khoảng thời gian thật bình thản. Ban ngày, Lâm Phong sẽ mang Lưu Giai cùng đi quân doanh. Được Mã Liệt chiếu cố, thật thuận tiện cho Lâm Phong “làm mưa làm gió”.
38 Tiểu Thuý thấy Thành Khang rời giường, lập tức đến phòng bếp lấy thuốc đến, khuyên bảo Thành Khang uống.
“Tướng quân, thỉnh uống đi. ”
Không để ý tới Tiểu Thuý, Thành Khang chỉ lo cùng Lưu Giai nói chuyện:”“Thi, ngươi ngồi đi, đứng mãi mỏi chân đó.
39 Tìm kiếm một buổi tối, rốt cục tìm được các kiệu phu.
Các đại hán thành thật kể rõ sự tình mà họ biết, đem địa điểm cùng thời gian chi tiết nói cho người đặt câu hỏi.
40 “Ngươi rốt cuộc có thả Thi hay không?!” Thành Khang xoa xoa tơ máu bên khoé miệng.
“Thi đã chết rồi!” Cảm thấy không tất yếu giấu diếm chi nữa, Lâm Phong hào phóng nói cho Thành Khang về tung tích của Thi mà gã rất muốn biết.