41 Mọi người đang thầm cầu nguyện cho số phận của cô gái hồng nhan bạc mệnh kia nhưng ngay lúc ấy điều bất ngờ chợt xảy đến. Người đàn ông ta cao đang ngồi chật vật ôm lấy cánh tay bị gãy của mình mặt mày tím tái vặn vẹo.
42 Sau khi thấy người bước ra khỏi cửa mọi người không khỏi kinh ngạc làm sao cô gái yếu đuối như thế có thể đánh bại hai tên đàn ông lực lưỡng mà võ công thuộc hạng thượng đẳng như vậy được?
Mà Huệ Di gương mặt xinh đẹp đã vặn vẹo hết cỡ rồi.
43 Vì không muốn cho mọi người trong gia đình biết chuyện nên cô đã âm thầm xin bố chuyển qua một căn hộ cao cấp gần công ti để ở. Căn hộ có một phòng khách, một phòng bếp và hai phòng ngủ.
44 Jackson ôm Hạ Băng đi lên lầu, sau khi nhẹ nhàng đem cô đặt trên giường, hắn liền tiến vào phòng tắm pha nước nóng.
Nha, chết tiệt, vừa rồi chỉ ưỡn lên một chút, dục vọng lại rục rịch.
45 Sáng hôm sau khi mặt trời đã ló rạng ánh nắng tinh nghịch chiếu xuống hai thân ảnh đang ôm nhau. Bỗng chuông điện thoại reo lên đánh thức cô từ trong mộng tỉnh dậy khi nhận thức được điều gì đã xảy ra thì quá muộn.
46 ---2 năm sau---
Ở trong một khu nghiên cứu thuộc bang Massachusetts Mĩ, đôi nam nữ tuyệt sắc đang ôm nhau. Hai ngươi dung mạo xuất trần lại thân thiết với nhau tựa như một đôi thần tiên quyến lữ khiến ai nhìn vào cũng phải bần thần ngơ ngác không thôi.
47 Khi cô mon men được đến chỗ Hàn Tự chỉ thấy anh đang cầm liều vắc xin duy nhất đưa lên trước mặt cô
- Băng nhi em mau tiêm vào người đi. . .
- Không được.
48
---Ở bệnh viện----
Liễu Hạ Băng vẫn ngồi bên cạnh giường bệnh của Hàn Tự không rời, bây giờ rất nhiều nhân vật lớn đang truy lùng cô, vì cô có trong mình dòng huyết thanh cũng là vắc xin chữa bệnh nhưng bao nhiêu người cần như vậy một mình cô căn bản không thể cứu hết.
49 Do quá vội mà Hạ Băng nhanh chóng nhặt điện thoại của mình lên từ đầu chí cuối thuỷ chung không nâng chút mí mắt nào nhìn người đối diện cũng không để ý tới lời nói của anh ta chỉ nhàn nhạt trả lời rồi bỏ đi
- Xin lỗi tiên sinh tôi có việc đi trước
Hàn Thế Huân thấy giọng nói này rất quen thuộc nhưng lại không nhớ là của ai.
50 Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm nên cô phải dậy sớm tranh thủ đến bệnh viện rồi đi đến công ty. May mắn là căn hộ cô thuê cách công ty không ca nên lúc cô đến vẫn chưa muộn
- Cô cần gì ạ?
- À tôi là nhân viên mới của phòng thư kí cho hỏi phòng thư kí ở đâu ạ?
- Cô cứ đi lên lầu 27 rẽ phải đó là phòng thư kí không thì may quá sẵn tiện trưởng phòng đưa cô ấy đi hộ nha.
51 Gió cuối xuân thổi tới. Hoa đào vi vút bay. Cánh hoa nhuốm đỏ sắc trời, dập nát dướt gót chân người bước qua, nằm lạnh lẽo bên đường hiu quạnh.
Gió mỗi lúc xa dần, xa dần.
52 Cô không nhớ rõ mình đã cõng Hàn Tự đi bao lâu. Cũng không thể hiểu tại sao mình có sức mạnh đến thế. Có thể cõng trên vai một người đàn ông to cao đi không ngừng nghỉ.
53 Cả ngày trời Hạ Băng chỉ biết nhốt mình vào căn phòng trống cùng thi thể của Hàn Tự.
-Xin để ta nói một lời,cũng không phải hoàn toàn không có cách cứu
Mumu xen vào
-Ta nghe nói có một cao nhân trời sinh có bản lĩnh thông thiên,chẳng những biết thuật kỳ môn độn giáp hơn nữa còn tinh thông các loại vu thuật,phát tiển ở hai thế giới âm dương,ngay cả quỷ sai thấy hắn cũng phải nể ba phần,bởi vậy người dân truyền rằng hắn có được năng lực thần kỳ chửa trị bách bệnh,nói không chừng hắn sẽ có biện pháp cứu Hàn Tự.
54 -Ta không sợ chết,cho dù phải hy sinh cái mạng này đổi lại mạng hắn cũng không tiếc.
-Ngoại trừ cung cấp máu cũng không được bởi vì thân thể y đã hư thối,cộng thêm phải ở nơi này bảy bảy bốn mươi chín ngày khởi tử hồi sinh phải dùng linh chi thảo ngâm mới có thể khiến y khôi phục nguyên trạng,loại cỏ linh chi này chỉ sinh trưởng phía trên đỉnh núi nhưng rất nhanh héo tàn,chỉ mỗi sáng sớm mới có thể nhìn thấy,cho nên mỗi ngày ngươi cần nhân lúc sáng sớm lên đỉnh núi hái,trước khi mặt trời lặn phải về đến nơi này,mới kịp lấy máu bôi lên thất khiếu trên người hắn, ngươi có thể không?
-Đương nhiên
Hạ Băng đồng ý như đinh đóng cột,vì biểu hiện quyết tâm hắn lấy ra chủy thủ rạch một đường lên làn da mình để cho máu chảy ra,chiếu theo lời cao nhân dặn hắn đem máu bôi lên mấy vị trí trên xác Hàn Tự,chờ đến sáng hôm sau lại ra cửa lên trên đỉnh núi hái cỏ linh chi,sau lại vội vàng chạy về nhà tranh,đem thi thể Hàn Tự ngâm trong nước đầy cỏ linh chi,sau đó lại bôi máu tươi của mình lên,một ngày lại một ngày,cô vì cứu Hàn Tự không ngại cực nhọc cũng chưa từng lên tiếng than khổ.
55 -Baba chỉ cần có được mẫu thí nghiệm vắc xin trong máu cô ta có hay không chúng ta sẽ giàu có?
- Ừ không chỉ có thế Hàn Thế Huân cũng sẽ là của con
Ông ta ôn nhu nhìn ả ta ánh mắt loé lên tia dị thường không nhanh không chậm chuyển mắt sang chỗ cô.
56 Từ khi an táng Hạ Băng , Hàn Tự như người mất hồn nhốt mình ở trong phòng. Yêu một người là như thế, chúng ta đã cố hít bao nhiêu dũng khí cuối cùng chỉ để lại tiếng thở đai bất lực
- Hạ Băng của tôi.
57
Hạ Băng sau khi ở trên núi dưỡng thương khoảng hai tuần cô đã nhanh chóng phục hồi một phần nhờ sự chăm sóc cẩn thận của Thiên Triệt, một phần là nhờ được ngâm vào nhiều loại thảo dược quý hiếm mà cô đã phục hồi nhanh chóng cả người tràn đầy sức sống như bộ dáng chật vật trước kia chưa từng xảy ra.
58
Sau khi Hạ Băng xuống núi được không lâu thì bắt gặp một toán người áo đen mặt mũi hung tợn bắt lấy. Đứng giữa là người đàn ông anh tuấn, hắn ta nhẹ bước đến chỗ Hạ Băng đứng, canh lúc cô đang còn ngẩn người ra vì ngạc nhiên đã bắt lại, lấy ra chiếc khăn tẩm thuốc ngủ bịt lấy miệng cô lại.
59
- Anh là ai?
Hạ Băng ngạc nhiên nhìn người đàn ông mới bước, nội tâm một tràng phòng bị nhìn người này. Hắn ta là ai? Sao lại bắt cô tới đây?
- Em không nhớ?
Hàn Thế Huân sốt ruột nói, hai tay không ngừng run rẩy, không lẽ là cô bị mất trí nhớ? Nên mới không nhận ra hắn!
- Ân từ hai năm trư.
60
Hàn Thế Huân nhìn vào màn hình, dáng vẻ người trong ti vi rất khác so với Hạ Băng trong trí tưởng tượng của hắn, Hạ Băng của hắn dù có đáng yêu nhưng lại rất lạnh lùng và quyết đoán.